TÌM KIẾM CHỦ ĐỀ

Come Back

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Bjn_JP, 18/2/18.

  1. Bjn_JP

    Bjn_JP VIP User
    • 63/68

    Tham gia ngày:
    14/11/17
    Thảo luận:
    393
    Đã được thích:
    393
    Giới tính:
    Nam
    Nơi ở:
    SG
    Giới tính:
    Cent
    – Mày ra khỏi nhà tao, thằng con mất dạy! Mày đi cho khuất mắt tao! Tao không có cái thứ con bóng lại cái như mày! Cho mày ăn học, để rồi mày hại cha hại mẹ, mày làm muối mặt dòng họ! – Ba nó hét lớn sau khi tát vào mặt nó một cái đau điếng…


    Mẹ nó chỉ khóc… Nước mắt của mẹ làm ngập cả lòng nó… Đứa em gái nhỏ chỉ biết nấp sau lưng mẹ, có lẽ nó chưa biết tại sao Ba lại la và đánh anh nó đến vậy.
    – Ba ơi, Ba tha cho con, con không dám nữa đâu Ba ơi… Con lạy Ba mà Ba ơi! – Nó van nài trong nước mắt…
    – Mày đi, tao nói là mày đi, đi theo cái thằng chó đó đi… Đừng để tao thấy mặt hai đứa bây… Hai đứa bây làm muối mặt dòng họ, đồ loạn luân… Mày đi! Không đi, tao kím cây roi tao quýnh cho chết! – Ba nó gằn giọng rồi ông đi nhanh ra sau nhà.
    – Mày đi đi, Mẹ xin mày mà, mày biết tánh ổng, ổng nói là làm… Mày muốn Mẹ thấy mày chết mày mới chịu sao? – Mẹ nó nói mếu máo – Mày qua nhà thằng Hậu đi, rồi tối Mẹ mang đồ qua cho… Đi đi con…
    Nó quay lưng bỏ chạy… Gió chiều làm nước mắt nó chảy ngược ra sau… Cái mùi ngọt gắt của mạ non không len vào mũi nó được nữa… Con đường đê quen thuộc mọi ngày trở nên xa thăm thẳm… Đôi chân trần giẫm huỳnh huỵch trên mặt đất nứt nẻ…
    Căn nhà nhỏ quen thuộc của anh nằm đó, giữa cánh đồng xanh bạt ngàn màu mạ non… Nó chạy vào nhà như một cơn bão ập đến mái tranh xiêu vẹo…
    – Anh ơi, không được rồi, không xong rồi…
    – Nhà em sao rồi?
    – Ba em làm dữ lắm, chắc kì này em với anh phải đi thôi, chứ Ba nói vậy, làng xóm biết hết rồi, mình ở đây thì sống làm sao nổi… – Nó trả lời vội vàng trong cơn mệt.
    – Anh tính rồi, để mai anh chạy qua nhà ông Sáu, anh bán tháo cho ổng mớ ruộng rồi lấy tiền, được bi nhiêu hay bấy nhiêu… Rồi vài ngày nữa mình lên Sài Gòn tìm cách mà sống.
    – Em sợ lắm anh ơi… người ta nói Xài Gòn ghê lắm, mình lên đó em sợ mình sống không nổi quá anh ơi… hay mình kiếm cách khác đi anh…
    – Thôi, em tắm rửa đi rồi ăn cơm. Chạng vạng tối rồi. Ăn xong mình tính tiếp.
    Tiếng muỗi kêu vo ve ngoài mùng làm màn đêm càng thêm đáng sợ. Buổi cơm chiều ăn vội làm ngực nó cảm thấy khó chịu. Nó nằm kế bên anh, nhưng sao không cảm thấy yên bình như mọi hôm nữa mà trái lại, lòng nó lại bồn chồn khó chịu.
    – Mẹ nói tối nay mẹ qua đây đó anh.
    – Thím qua đây chi?
    – Mẹ nói mang đồ qua, chắc Mẹ tính dặn dò chuyện gì nữa đó.
    – Ừm, để lát nữa anh xin lỗi thím. Từ khi Ba Mẹ anh chết, chú thím thương anh như con ruột, mà giờ anh lại hại chú thím ra nông nổi này…
    Rồi hai đứa lại im lặng, căn nhà lại rơi thõm vào màn đêm… Nó nghe có tiếng chân đến gần nhà… Như phản xạ, nó bật dậy vì tiếng chân quen thuộc – tiếng bước chân của Mẹ nó.
    – Nam ơi, Hậu ơi… Mở cửa…
    Hậu choàng dậy giở mùng đi vội ra mở cửa.
    – Dạ thím mới qua! – Hậu cúi đầu thưa.
    – Ừ, thằng Nam đâu? Mày kêu nó ra thím biểu!
    – Dạ mẹ!
    – Hai đứa ngồi đây cho tao nói chuyện một chút! Tao lén ổng qua đây nên hổng có ở lâu được. Hai đứa cũng biết rồi đó, dòng họ mình giàu nhất nhì cái làng này nên tụi mày làm vậy dòng họ mình mang tiếng lắm. Là bê-đê là đã quá lắm rồi, tụi mày còn là anh em chú bác, sao mà đặng?
    Nó và anh ngồi im nghe Mẹ nói, nó đã bắt đầu thấy cay cay nơi sóng mũi.
    – Bi giờ tao đưa cho hai đứa 10 cây vàng coi như tiền tao cho hai đứa phòng thân, đất thằng Hậu thì để đây thím giữ, khi nào tụi mày muốn bán thì quay về mà bán, chứ giờ bán đổ bán gấp quá thì không có được bi nhiêu hết. Mà hai đứa tính đi đâu?
    – Dạ, con tính dẫn em lên Sài Gòn, rồi tìm nghề gì mà làm trên đó, chứ ở gần quá, người ta biết thì nhục nhã cho dòng họ.
    – Ừ, mà bây nghe thím dặn nè, bây là anh, bây phải lo cho em nó. Thằng Nam nó 19 tuổi nhưng mà nó chưa đi Xì Gòn lần nào, lạ nước lạ cái, bây nhớ mà lo cho nhau. Nam, cái này là địa chỉ dì Hai, mày lên đó lại nhà nhờ dì Hai lo cho dạo đầu, rồi từ từ hai đứa hẳng ra ngoài. Hồi chiều tao lén ổng điện thoại cho dì Hai bây nghe hết đầu đuôi rồi, dì Hai bây biểu lên đó rồi dì dượng tính cho
    – Mẹ ơi…. Con sợ quá Mẹ ơi… – Nước mắt Nam bắt đầu chảy.
    – Bây làm ra chuyện này thì bây phải chịu chớ sao tao dám can ổng đây? – Mẹ nó cũng bắt đầu rơm rớm – Cái túi này là đồ mẹ gom hết trong phòng của mày đó… Chắc có nhiều cái mày cần… Tao cũng hổng biết làm sao đây nữa…
    – Con xin lỗi thím, tại con mà gia đình thím tùm lum chuyện như vậy… Con xin lỗi thím…
    – Bây thương thím thì bây lo cho em nó cho đàng hoàng, thím cũng thương bây nên thím mới lo như vậy. Thôi, bây đi ngủ đi rồi mai đi cho sớm. Tao đi về, hông thôi ổng dậy hông thấy tao, ổng lại kím chuyện.
    Nam đưa mẹ ra tới lũy tre đầu đường… Nhìn theo bóng mẹ chìm hẳn trong bóng tối và trong cả nước mắt của mình… Nam ngồi bệt xuống đất khóc tức tưởi như một đứa trẻ vừa mất mẹ.
    – Thôi vô nhà ngủ đi em rồi sáng mai còn dậy sớm cho kịp xe! – Hậu nói rồi cầm tay Nam đi vào nhà.
    Sương sớm ướt đẫm mọi vật. Trong làn hơi mờ mịt, hai bóng người bước vội bên nhau trên con đường làng dẫn ra lộ cái. Nắng chưa kịp lên cho bà con trong xóm bắt đầu một ngày làm việc thì chuyến xe đò lên Sài Gòn đã đưa hai con người nhỏ bé ấy rời khỏi cái làng quê chứa đầy kỉ niệm.
    Anh kéo đầu nó dựa vào vai mình.
    – Em còn buồn ngủ hông? Còn buồn ngủ thì ngủ đi, chừng nào lên tới Sài Gòn thì anh kêu dậy.
    – Thôi, cho em nhìn chút nữa, hông biết tới chừng nào mình mới về được đây?
    Hai đứa im lặng ngắm nhìn mọi vật xung quanh tờ mờ trong sương sớm. Kia là cái ao sen mà anh hay lội xuống hái gương sen cho nó, hôm nay sen nở đầy cả ao mặc dù trong sương sớm thì màu hồng của cánh sen không đẹp như trong cái nắng chói chang của buổi trưa hè. Kia là cái ngôi trường anh và nó học chung hồi tiểu học, chính là cái lần tụi bạn đánh nó, và anh lấy danh nghĩa “anh bà con” để đánh lại tụi kia. Lúc đó là lúc nó thấy anh oai phong nhất. Kia là cây đa nó hay ra chơi đánh đu, kia là nhà nhỏ Diễm thích anh Hậu của nó, kia là… kia là… là những thứ nó sẽ không bao giờ quên… Nó lại khóc… rồi chìm vào giấc ngủ…
    – Em à, dậy đi, tới rồi – Anh khẽ lay nó.
    Nó mở mắt nhìn mọi thứ xung quanh. Lạ thiệt. Đông quá. Toàn xe là xe. Còn đông hơn ngoài tỉnh lúc nó ra học cấp 3 nữa. Đủ loại người, có những người ăn mặc chỉnh tề, chắc là đi làm việc, cũng có những người quần áo xốc xếch đang chạy chiếc xích lô chở đủ thứ hàng, chắc là tải đồ ra chợ, lại có những người mặc áo trắng đang đạp xe kia, chắc là đang đi học rồi…
    – Em đưa địa chỉ dì hai của em cho anh, anh kêu xe ôm chở mình vào nhà dì.
    – Sao mình hông đi xích lô anh? – Nó hỏi anh.
    – Trời đất, giờ Sài Gòn đâu có cho chạy xích lô trong thành phố đâu. – Anh cười rồi nhìn nó.
    – Sao anh biết? – Nó đưa cặp mắt ngạc nhiên hỏi anh.
    – Thì lúc anh đi làm trên tỉnh, anh nghe người ta nói vậy.
    Đường sá ở đất Sài Thành ghê thật, dày đặc hơn cả trên tỉnh nơi nó học. Xe cộ thì chạy như bị ma đuổi. Nó cảm thấy ngạt thở mỗi khi xe dừng lại chổ đèn xanh đèn đỏ. Khói bụi nhiều quá…
    Xe chạy vòng vào con hẻm nhỏ phía sau tòa nhà cao thiệt là cao. Nhà cửa ở đây san sát nhau như thể thành phố này chật hẹp lắm thì phải. Xe dừng lại trước ngôi nhà 4 tầng lầu với giàn dây leo trước cửa. Nó chỉ gặp dì dượng Hai khi họ về thăm quê, chứ có ngờ là nhà họ lại giàu đến thế này đâu. Nó định gõ cửa thì anh lại gần nó rồi bảo:
    – Để anh bấm chuông, sáng sớm gọi inh ỏi hàng xóm phiền lắm. – Rồi anh đưa tay ấn vào cái nút gì đó trên cửa.
    – Trời ơi, dì dượng chờ hai đứa thì sớm tới giờ, dì kêu dượng đi làm đi, khỏi chờ, mà dượng mong hai đứa quá nên chờ coi hai đứa đi xe khỏe không rồi mới đi làm. – Dượng Hai mặc bộ đồ tây ra mở cửa cho hai đứa.
    – Dạ, tụi con tới bến xe là vô đây liền đó dượng – nó trả lời thật thà.
    – Ừ, thôi hai đứa vô trong nhà đi, dượng đi làm, trễ rồi, dì hai đang làm đồ ăn sáng ở trong bếp đó – nói rồi dượng dắt xe ra khỏi cổng và không quên nói ngược lại – Hậu khóa cửa dùm dượng!
    Tiếng xe máy nhỏ dần ngoài đầu hẻm, để ý xung quanh nó thấy hàng xóm cũng bắt đầu chuẩn bị đi làm rồi.
    – Dữ ác hông, giờ này mới tới. Để đồ đó đi, vô ăn sáng rồi chút nữa dì dẫn lên phòng cất đồ – Dì hai bưng mâm thức ăn đặt lên bàn.
    – Ủa, thằng Trung với thằng Trí đâu rồi dì Hai? – Nam hỏi thăm hai đứa em, lúc nào về quê tụi nó cũng quấn quít bên Nam y như em ruột.
    – Thằng Trung đi học rồi, thằng Trí thì còn ngủ, chiều mới học. Thôi, ăn phở đi, dì hai mua về hồi sớm, mới hâm nóng lại đó.
    – Dạ! – hai đứa trả lời rồi hì hụp ăn bát thức ăn nóng thơm phưng phức đó.
    – Má bây điện thoại cho dì Hai hôm qua, nói đầu đuôi hết rồi. Trên này thì người ta ít quan tâm ai sống thế nào, chứ không phải như dưới quê mình. Dì dượng cũng hiểu mà, mấy người như vậy có người cũng nổi tiếng lắm. Họ giỏi còn hơn người thường. Nhưng có điều họ đa số sống buông thả, nên người ta không coi trọng. Từ từ rồi hai đứa sẽ thấy. Giới đó phức tạp lắm.
    – Là sao dì Hai? Con hổng hiểu gì hết trơn hà! Hông phải cũng giống như con với anh Hậu là yêu nhau vậy thôi sao – Nam trợn tròn mắt nói trong khi còn đang ngậm trong miệng rấ nhiều thức ăn, còn Hậu thì do đi làm, tiếp xúc với nhiều thông tin nên anh hiểu rất rõ.
    – Trời! Ý dì hai nói là họ ít có người nào chung thủy lắm con hiểu hông? Thích thì quen, không thích thì bỏ. Rồi đi nhảy đầm, vô vũ trường gì đó, rồi chải chuốt gì tùm lum hết. Mà tụi bây hôm nào nhìn xem, cái khách sạn trong hẻm này, ngang nhà mình đó, ngày nào cũng có nhiều cặp vô hết á, mà trai với trai là chủ yếu, có người hôm nay vô với thằng này, hôm khác vô với thằng kia. Bà chủ bên đó nói với Hai là tụi nó thành khác quen hết rồi.
    – Thôi, dì Hai đừng có nói nữa, nghe ghê quá hà! Mà dì Hai có kiếm việc dùm tụi con được hông? – Nam nói.
    – Thì má bây nói với dì hai rồi, dì hai tối qua tính với dượng Hai. Thằng Hậu thì vào làm cho công ty dượng Hai, còn con thì qua shop quần áo của dì Hai phụ với dì Hai. Khi nào con vững rồi thì dì Hai mở thêm một cái shop nữa cho con làm riêng. Dượng hai nói hai đứa cử ở đây, nhà còn rộng lắm, không sợ thiếu chỗ đâu. Điện nước ăn uống thì khỏi lo, dượng Hai bây lo được hết. Bây cứ ở đây, chừng nào ổn định, thấy dì dượng hai khó khăn quá thì dọn đi cũng được, nhưng đi nhớ về thăm dì với dượng mày. – Dì hai nó vui vẻ thế đấy, còn Dượng hai thì tuy là người thành phố nhưng thương gia đình nó lắm.
    – Mà công ty dượng Hai làm cái gì vậy dì Hai? Con sợ con vô đó rồi làm phiền dượng Hai quá à! – Hậu hỏi lại.
    – Công ty ổng làm về địa ốc, ổng nói con vô đó làm giống như lúc con dưới quê là được. Làm bên khâu nhân sự gì đó dì Hai cũng hổng rành lắm. Nhưng dượng biết sắp xếp mà. Dượng bây nói sẽ chở bây đi sắm quần áo này kia kia nọ cho đủ rồi tuần sau đi làm với ổng.
    – Còn con? Chừng nào đi bán shop với dì Hai? – Nam cũng liến thoắng.
    – Dì Hai mày bán quần áo chứ không có bán shop… – dì Hai cười lớn – nói vậy chứ khi nào anh Hậu con đi làm thì dì Hai dẫn con ra shop luôn. Tối qua dượng bây mua cho bây cái bản đồ đó. Nhà có xe dư, chừng nào muốn đi chơi thì đi.
    Ăn xong cũng là lúc chị giúp việc đến dọn dẹp nhà cửa. Dì hai dẫn nó và anh lên lầu 3, tầng cao nhất, sắp xếp cho anh và nó cái phòng rộng thiệt rộng, có cả phòng tắm bên trong, có ti vi, có đầu đĩa… đủ hết…
    Thời gian bắt đầu trôi qua một cách nhanh chóng, nhanh như cái nhịp sống náo nhiệt nơi Sài Thành. Sau những lần lạc đường thì giờ anh và nó cũng có thể đi chơi vòng vòng, dĩ nhiên là với cái bản đồ để trong cốp xe. Công việc hai đứa cũng đi vào quỹ đạo. Sống trong gia đình dì Hai quá vui vẻ, đôi lúc nó thấy như chính anh và nó cũng là con của dì dượng, nhưng đó chỉ là số ít, còn những lần nước mắt nó lăn nhẹ trên má khi nhớ về gia đình lại gấp nhiều lần hơn. Những lần đó, anh nhẹ nhàng đến an ủi, ôm nó vào lòng rồi hôn lên tóc nó, hôn nhẹ như ngày xưa khi hai đứa ngồi ngoài bờ ruộng ngắm những cánh chim xa xa bay về nơi tổ.
    Vòng xoáy Sài Thành mạnh quá, mạnh đến nổi đã cuốn phăng nó và anh, hay chính xác hơn là nó, vào cái vòng quay của cuộc đời. Anh thì không khác xưa gì mấy, vẫn là bộ đồ tây, có khác chăng là thêm cái cà-vạt, quần áo thì đẹp hơn và tốt hơn. Còn nó thì gần như thay đổi hẳn, không còn quần tây đen nữa mà thay vào đó là những cái quần jean kiểu mới. Nó cũng thay hai chữ “Xài Gòn” lạc hậu ấy bằng hai chữ “Sài Gòn”, nó cong lưỡi lên uốn chữ “S” nghe rõ mồn một. Nó cũng không còn dùng những từ quê mùa như ở làng nó nữa, mà những tiếng lạ tai nó dùng là tiếng của Sài Thành, nơi mà những ánh đèn màu làm nổi bật hẳn màn đêm. Nó bắt đầu liên lạc lại với đám bạn nó đã quen lúc học trên tỉnh. Từ đó nó cũng quen được nhiều người giống nó và anh hơn.
    – Tối nay thằng Lâm rủ đi ăn chè nè, anh đi không? – nó nói với anh khi cả hai cùng ngồi ăn trưa trong quán.
    – Lâm nào? – anh hỏi với vẻ ngạc nhiên.
    – Thằng Lâm bạn chung trường cấp 3 của em đó, anh gặp nó rồi mà.
    – Ờ, em muốn đi thì anh chở đi, lâu rồi cũng không gặp ai ở dưới quê hết.
    – Nó nói 7g nó qua đầu hẻm chờ mình rồi đi luôn.
    – Ừ, vậy chiều em chờ anh qua đón em về nha.
    – Hahaha, ngày nào mà em không chờ anh đón – nó chồm tay qua nhéo mũi anh.
    Đó là lần đầu tiên gặp lại một đứa bạn cùng quê. Lúc đó nó thấy cuộc sống trong giới này cũng vui chứ đâu “phức tạp” như dì Hai nó nói. Nó nhớ hoài câu nói của thằng Lâm lúc tối:
    – Trên này có nhiều chỗ dành riêng cho giới này lắm, à, mà từ nay đừng xài chữ pê-đê hay bóng nữa nhe, trên này người ta kêu đó là GAY. Từ từ tui dẫn hai người đi cho biết. – Lâm nói trong giọng hồ hởi.
    Trong tâm trí của nó, lúc này “Quê Hương” chỉ là nơi có Ba Mẹ và Em nó. Chứ không còn bất cứ khái niệm nào khác. Ngay cả kỉ niệm của nó và anh, nó cũng không còn thời gian để nhớ. Ngoài khoảng thời gian ít ỏi nó dành cho công việc ở shop, thì toàn bộ thời gian còn lại, nó nghĩ đến cuộc sống xa hoa chốn Sài Thành. Nó bắt đầu tưởng tượng ra những gì Lâm kể. Nó hay nghĩ tới việc những chùm đèn lazer nhiều màu trong vũ trường sôi động với những anh mặc quần áo bảnh bao. Nó lại nghĩ tới cái phòng tắm hơi ngập tràn mùi lá xông mà trong đó có nhiều người con trai chỉ quấn khăn ngang mình. Nó cố tìm một chút khoảng trống nào đó trong trí nhớ để lấp vào đấy hình ảnh anh – người luôn bên cạnh nó – nhưng nó không tìm thấy bất kì một khoảng trống nào.
    – Dạo này sao em hay về trễ quá vậy? – Anh hỏi với vẻ khó chịu.
    – Thì em đi với bạn một chút chứ có gì đâu, em có rủ anh mà tại anh không đi chứ bộ! nó trả treo.
    – Anh không thích mấy chỗ đó.
    – Nhưng em thích, vào đó vui lắm.
    Đúng 6 tháng kể từ lúc lên Sài Thành. Anh và nó đã dọn ra ngoài ở riêng, cũng là một căn nhà khác của dì dượng. Một căn nhà nhỏ hai tầng nằm trong khu phố dân cư an ninh. Dượng nói thấy nhà rẻ nên mua, chả biết làm gì nên cho hai đứa ở đó coi như giữ nhà dùm dượng.
    – Ngày mai forum X. họp offline đó. Anh có muốn đi chung với em không? – Nó hỏi anh trước khi đi ngủ.
    – Thôi, anh không thích mấy cái đó – anh trả lời nhanh.
    – Vậy em đi với thằng Lâm. Mai anh ở nhà một mình nhé.
    – Ừhm… em đi nhớ về sớm. Anh chờ cơm tối.
    Không biết từ bao giờ nó đã thôi hỏi ý kiến anh trước khi đưa ra một quyết định. Cũng không biết từ lúc nào cái từ “Anh ở nhà một mình nhé” ra đời. Những cuộc vui dồn dập khiến nó không còn mặn mà gì với anh. Anh những phút riêng tư của anh và nó cũng chỉ cho có lệ. Hình như anh cũng cảm nhận được nên không đòi hỏi nhiều nữa.
    Từng làm việc đồng áng nên cơ thể của cả anh và nó đều khá rắn chắc. Đó cũng là lý do vì sao nó hay mặc những cái áo sơ mi vải mỏng, hay những cái áo thun ôm gọn cơ thể. Và nó cảm nhận được những cái nhìn thèm muốn từ bọn ham của lạ, dĩ nhiên câu trả lời của nó khi được hỏi “Em có bồ chưa?” sẽ là “Chưa đâu anh ơi!”. Có nhiều đứa bạn hỏi nó vì sao có anh rồi, một người yêu rất tốt mà lại chối bỏ. Lại thêm một câu trả lời vô tình: “Ổng chán lắm!”
    Cũng từ lúc đó, nó hay dẫn người lạ về nhà khi anh đã đi làm. Cũng từ lúc đó, căn nhà anh nơi đâu cũng tràn ngập hình ảnh của những cuộc mây mưa, từ phòng khách, phòng tắm, nhà bếp, phòng ngủ… Duy chỉ có phòng ngủ của nó và anh là chưa bao giờ nó cho ai vào, không phải nó sợ, mà nó không muốn làm bẩn giường mình. Phòng ngủ nó cho người ta vào và ái ân với họ là cái phòng ngủ dành cho khách.
    Có lần anh hỏi khéo nó:
    – Em có cần anh sang phòng bên kia ngủ không? – Anh vẫn dịu dàng như ngày đầu bên nó.
    – Sao vậy? Tự nhiên hỏi gì lạ vậy?
    – Không! Anh chỉ sợ em thấy phiền!
    – Anh điên quá đi! – Nó cốc nhẹ vào trán anh. Nó cũng không hiểu tự nhiên sao nó lại vờ nồng nàn với anh như thế.
    Tính tình của nó ngày càng trở nên kì lạ. Còn anh thì vẫn nhẹ nhàng khi cư xử với nó. Con người dối trá của nó đang kéo nó dần xa anh. Nhưng nó lại không muốn mình mang tiếng bạc nghĩa. Nó muốn anh là người chủ động nói chia tay nên nó tìm mọi cách gây hấn với anh. Kể cả đó là những chuyện rất nhỏ. Ngày xưa, nó cũng như anh, thích bài hát nào là mở đi mở lại suốt. Bây giờ, đó cũng chính là lý do mà nó kím chuyện với anh:
    – Anh nghe bài nào là nghe chết bài đó vậy? Cái bài sến vậy mà nghe hoài! – Nó cằn nhằn.
    – Hương Tóc Mạ Non, bài này trước đây em thích lắm mà.
    – Trời, anh dẹp mấy cái bài đó đi. Giờ mấy bài nhạc mới hay muốn chết sao không nghe – Nó cảm thấy khó chịu trong lòng, vì nó chạy theo thời đại, nó nghe nhạc xập xình, hát như nói, đọc ráp đọc gì tùm lum, dù nó không thích, và trong điện thoại của nó lúc nào cũng có một thư mục nhạc vàng, nhạc dân ca mà nó vừa kêu là sến.
    Nói xong nó dắt xe ra khỏi nhà, mở máy rồi đi mất. Nó không biết trong nhà, có người đang không thể kềm được những dòng nước mắt chảy ra ngoài. Điều hiếm có, bởi vì từ khi sống chung với nó, người đó đã học được cách nuốt ngược nước mắt vào trong.
    Đồng hồ điểm đúng 0 giờ sáng. Nó vẫn chưa về.
    …1 giờ 45 phút …
    …2 giờ 15 phút… tiếng xe máy nó khựng lại trước nhà. Anh chạy xuống dẫn xe nó vào nhà. Mùi rượu nồng nặc bốc ra từ người của nó. Bước vào tới bộ ghế sofa ngoài phòng khách, nó nôn thốc ra tất cả những thứ nó vừa nhậu ban tối.
    Nhẹ nhàng anh lấy khăn ấm lau cho nó, anh thay đồ rồi bồng nó lên phòng. Anh lại quay trở xuống để dọn dẹp những thứ dơ bẩn nó vừa nôn ra. Những giọt nước mắt của anh lại rơi.
    Trong cơn mơ, dường như nó cảm nhận được mùi lúa mới, ngọt gắt cả mũi. Nó đang hít cho đầy phổi cái mùi vị đặc biệt đó. Nó đang luồn bàn tay của mình vào mái tóc, bồng bềnh, bay bổng.Anh đang nắm tay nó chạy trên bờ đê, gió hè thổi ngược làm mùi thơm cơ thể anh cứ ập vào mặt nó làm nó chất ngất trong cơn say. Rồi vấp ngã, nó khóc như một đứa con nít. Anh đỡ nó dậy, rồi dỗ dành.
    Anh thấy hàng mi nó ướt đẫm nước mắt. Anh dùng tay áo của mình lau nhẹ mặt nó. Có lẽ chỉ một cơn mơ, rồi nó sẽ quên hết.
    Đã lâu lắm rồi nó không đi chơi với anh, đã lâu lắm rồi nó khôngở bên anh vào buổi tối, đã lâu lắm rồi nó không ngọt ngào với anh, cũng từ lâu lắm rồi nó không còn cần anh ngọt ngào với nó. Gần một tháng nay, nó không còn đi chơi bằng xe nữa. Không, phải nói đúng hơn là nó không đi xe của nó nữa, có một ai chở nó. Không phải Lâm mà là một người khác, lớn hơn nó và có lẽ cũng lớn hơn anh. Từ lúc nó không đi xe của mình, cũng là lúc nó ngày càng lún sâu vào các cuộc vui nhớp nhúa của thế giới thứ ba. Không nhậu nhẹt bù khú thì cũng nhảy nhót trong vũ trường. Không lộng lẫy ngoài quán nước đặc biệt thì cũng oằn oại trong những cuộc vui ái tình. Nó đã không còn nhận ra chính mình khi nhìn trong gương. Mái tóc hai mái đã biến mất, thay vào đó là cái đầu ngắn củn cỡn 5cm. Thay cho một cậu trai quê mùa trong cái áo sơmi trắng quần tây đen thùng thình là một anh chàng đầu vuốt gel đủ kiểu, quần jean hay quần tây ôm, không áo thun body thì cũng sơmi gợi cảm. Thay cho một cậu trai chất phác với quần xà-lỏn là một anh chàng điêu luyện trong cách đưa tình với quần ngố thời trang.
    – Alô anh Hậu hả? Em Tuấn đây… anh đến vũ trường X. đường M. Đ.C. nhé, có người đòi đánh thằng Nam.
    – Ừ, anh đến liền.
    Anh phóng vội xe đến X., đã muộn rồi, cuộc ẩu đả đã xảy ra, tụi kia đông quá trong khi nhóm Nam chỉ có 3 người. Anh dựng xe rồi nhảy vào can.
    – Có chuyện gì mà mấy người lại đánh tụi nó? – Hậu hỏi đám du côn kia.
    – Mày là ai mà xen vào chuyện này? – thằng cầm cây dao đứng đầu nhóm đáp lại.
    – Tao là bạn trai Nam, có chuyện gì?
    – Hahaha… Nam? Bồ mày gan lắm, dám giựt người yêu của tao đó… Đ.m. có bồ rồi mà không nên thân. Tao rạch cho nát mặt – Chửi rồi nó vung cây dao lên.
    Nhanh như cắt Hậu đưa tay mình lên che mặt Nam lại.
    – Bồ mày cũng thương mày quá ha. Tao tha cho lần này. Nếu có lần sau thì mày biết hậu quả rồi há! – Nó chỉ vào gương mặt đầy vết bầm của Nam rồi quay sang Hậu – Mày lo mà dạy nó, đừng để có ngày nó chết mà mày không biết lý do – Nói rồi nó leo lên xe đi mất.
    – Anh đưa nó vào bệnh viện đi, nó bị đánh hết biết gì rồi – Tuấn nói.
    – Ừ, hai đứa cũng vào bệnh viện băng bó đi. Cũng đâu nhẹ gì – Hậu nói trong khi lấy cái khăn ở dưới xe cột vòng qua tay mình.
    Nam là người gây chuyện nên bị đánh nặng nhất trong khi Tuấn và Lâm chỉ bị thương sơ sơ. Tuấn ngồi kế bên cái tay băng trắng của Hậu.
    – Sao anh chịu đựng giỏi vậy?
    – Có chút xíu mà, dưới quê bị còn hơn cái này, có sao đâu – Hậu bình tĩnh trả lời.
    – Không! Em nói là nó đối xử với anh như vậy mà anh cũng chấp nhận sao? Em nói thật, trong giới này ít ai như anh lắm, em thấy tiếc cho nó, ước gì bf em được một phần của anh.
    – Không phải mình muốn là được đâu em – Hậu cười khẩy – Anh không thể bỏ nó vì anh đã hứa với mẹ nó là sẽ lo cho nó. Vả lại, anh chính là người làm nó ra nông nổi này, nên anh phải gánh tất cả trách nhiệm. Giá như lúc trước anh đừng yếu lòng để nói yêu nó, thì nó không phải như bây giờ.
    – Thôi anh, anh đừng có nói giá như. Hahaha, giới này là vậy đó anh ơi, khó kiểm soát tình cảm lắm. Mình phải vững, chứ bên ngoài nhiều cám dỗ lắm. Chịu không nổi đâu anh.
    – Anh cũng không tìm hiểu nhiều về cuộc sống của giới này. Anh chỉ biết anh yêu nó, và anh cảm thấy cuộc sống của anh hạnh phúc hơn khi có nó. Mặc dù bây giờ nó không còn là Nam của anh nữa, nhưng anh vẫn yêu nó.
    – Anh cao thượng quá, chắc kiếp trước anh ăn ở ác lắm nên giờ vậy, là Gay đã khổ rồi, mà anh còn khổ gấp mấy lần. Bó tay. Thôi, em về đây. Có dịp sẽ gặp lại anh.
    – Ừ, tối rồi, em về đi, anh ở lại chờ nó tỉnh.
    Mọi thứ lại trở về với thực tại. Có lẽ chuyện vừa qua làm Nam chùn chân nên dạo này nó chỉ đi chơi cuối tuần. Còn phần lớn thì nó ở nhà lo sổ sách của shop. Hôm nay là ngày thứ 6, nó định chờ anh về sẽ nói với anh đêm nay nó qua nhà Lâm nhậu rồi ngủ ở đó nhưng chờ mãi mà không thấy anh về, nó nhất điện thoại gọi vào máy anh. “Thuê bao quí khách vừa gọi…”. Nó dập máy. Lòng bực bội tại sao anh lại tắt máy, lại về trễ.
    Nó vẫn tắm rửa thay đồ rồi qua nhà Lâm. Nó qua nhà Lâm thật vì hôm nay nó không chải chuốt như mọi hôm nữa. Nó qua nhà Lâm, mọi thứ đang chuẩn bị cho cuộc nhậu nhẹt tối nay. Chỉ là một buổi họp mặt nhóm nó thôi. Nhưng sao trong dạ nó bồn chồn lạ. Nó lại móc điện thoại ra gọi cho anh, vẫn tắt máy, nó gọi về nhà, thì không ai trả lời.
    Đã gọi cả chục lần mà không có tín hiệu trả lời. Nó rời buổi tiệc và về nhà sớm hơn dự tính. 21giờ.
    Đường về nhà sao mà xa quá, giờ này nó mới cảm giác được màn đêm nơi Sài Thành với một tâm trạng khác. Nó ghét ánh đèn của những xe chạy ngược chiều, làm nó không thấy đường về nhà nữa. Nó ghét con đường trước mặt sao mà đông người quá, lại kẹt xe, làm sao nó về nhà được đây? Rẽ sang con đường nhỏ, ít xe, nhưng xa. Tuy xa nhưng nó cũng sẽ về đến nhà, có lẽ còn nhanh hơn vì nó không phải bon chen vào dòng người dày đặc ấy.
    Con phố dẫn vào nhà sao im ắng quá. Nhà vẫn tắt đèn tối om, có lẽ anh chưa về. Nó bước vào nhà và bắt đầu chờ anh. Nó nhìn đi nhìn lại, tất cả sao lạ quá. Nó sống ngay trong chính ngôi nhà này, nhưng sao nó không cảm nhận được những thay đổi nhỏ nhặt ngay trong chính ngôi nhà nó ở. Sao trong tủ lạnh lại ít đồ như thế? Chỉ một vài hộp sữa, một vài cái trứng, một vài món đồ hộp. Còn trong bếp, có lẽ nhiều nhất là mì gói. Nó đã không hiểu vì sao những có những chậu cây xanh nhỏ trên bàn ăn, trên bàn kính phòng khách. Nó không hiểu từ bao giờ lượng đĩa phim và nhạc lại nhiều đến thế. Nó không nhớ là nó đã thay hình anh với nó trên tường bằng hình phong cảnh từ lúc nào.
    Nó bắt tay vào làm tỉ mỉ từng chút. Nó tưới nước cho mấy chậu cây xanh. Nó lau bụi cho cái bàn kính. Nó sắp xếp lại kệ đĩa. Làm tất cả mọi việc xong rồi mà đồng hồ vẫn chỉ vọn vẹn 23 giờ. Giờ nó mới nhận ra khi chờ đợi một cái gì đó, thời gian lại qua chậm đến vậy. Nó thấy xấu hổ cho chính mình khi đã để một người chờ nó suốt hơn 1 năm qua. Trong lúc dọn dẹp, nó vô tình thấy cuốn nhật kí của anh, anh để nó trong hộc bàn mà không khóa lại. Có lẽ anh thấy không cần khóa vì nó sẽ không bao giờ để ý đến. Nhưng hôm nay chính nó lại phát hiện và ngồi đọc ngấu nghiến ở phòng khách.
    “Ngày… tháng… năm…
    Em đã bắt đầu thay đổi. Anh nhận ra trong em tồn tại một con người khác và nó dần chiếm trọn cả cơ thể em. Anh không còn nhận ra em của ngày xưa nữa. Em ơi, những ánh hào quang trên đất SG này nó đẹp thế sao em. Anh lại thấy nó chả đẹp bằng cái ánh sáng đèn dầu giản dị dưới quê mình đâu em. Anh đã thấy trong mắt em những tia sáng hy vọng khi em nghe Lâm nói về những nơi đặc biệt đó. Anh mong là anh đã sai.”
    “Ngày… tháng… năm…
    Hôm nay em đã biết thế nào là vũ trường rồi đúng không em? Nó vui đến thế hả em? Anh thấy em thật hào hứng khi nói về nó. Đây là ngày đầu tiên em về muộn. Anh mong em rời xa chỗ đó, anh muốn ngăn em lại, nhưng anh biết tính của em. Càng ngăn em càng làm. Anh có nên để em tự nhận ra hay không? Anh sợ em sẽ lún ngày càng sâu vào vũng lầy đó.”
    “Ngày… tháng… năm…
    Hôm nay sinh nhật em đó em. Em có nhớ em từng nói khi sinh nhật em, anh phải mua cho em cái bánh kem thiệt lớn không?Anh mua rồi đó em, nó nằm trong tủ lạnh, anh định tối nay chúc mừng sinh nhật em nhưng dường như nó không cần thiết. Em đi làm về, vô tâm đến nổi không thấy trong tủ quần áo có tấm thiệp mừng sinh nhật anh viết tặng em. Em thờ ơ quá, bó hồng đỏ mà em thích, anh để trên bàn ăn em cũng không thấy sao em? Giờ đã qua ngày sinh nhật em mất rồi. Hồng phải bỏ đi thôi, thiệp phải đốt đi thôi… Còn bánh kem chắc anh phải ăn một mình rồi… Anh đã chụp hình tất cả lại… Để sau này em có nhớ ra thì anh cho em xem, anh chưa từng thất hứa với em đâu.”
    Nó đọc đến đây thì sóng mũi nó đã bắt đầu cay cay. Chạy vội lên lầu, nó mở máy chụp hình của anh ra… Trong đó, cái hình bánh kem thật to “Chúc mừng sinh nhật vợ yêu!”, một bó hồng đỏ và một tấm thiệp. Nó bấm tới và bất ngờ đến sửng sốt. Hình của nó, là lúc nó ngủ, là lúc nó dắt xe vào nhà, là lúc nó đứng vuốt gel tóc, tất cả đều chụp lén. Tại sao vậy anh? Tại sao anh lại chụp em từ xa? Hay tại anh sợ em? Anh sợ em sẽ la anh khi anh chụp ngay trước mặt em? Em đã thờ ơ và đáng sợ với anh vậy sao? Nước mắt của nó ướt mặt, chảy vào môi, mặn đắng.
    Tiếng còi xe inh ỏi. Đèn xe soi thẳng vào cửa kính. Nó lau nước mắt rồi chạy nhanh xuống nhà mở cửa. Anh nhậu say? Nó không tin vào mắt mình nữa.
    – Anh nhậu hả?
    – Ừh… Em không đi chơi sao? – Anh nói lè nhè trong cơn say.
    – Đi về rồi! Sao anh tắt máy?
    – Đã lâu rồi anh đâu dùng điện thoại di động nữa. Đâu cần thiết nữa.
    Lời nói của anh như vết dao cắt vào tim nó. Nó đã không biết việc này, vì đúng thật là rất lâu rồi nó đâu điện thoại cho anh, có chăng thì cũng gọi điện thoại bàn ở nhà, vì nó đinh ninh rằng lúc nào anh cũng ở nhà chờ nó, như một điều tất yếu.
    Nó bắt gặp hình ảnh của chính mình trong anh, anh ói đầy sàn nhà rồi cũng ngã gục trên sofa. Nó cũng chăm sóc anh như chính anh từng chăm sóc nó. Nó lau những thứ anh ói ra sàn nhà sau khi đưa anh lên phỏng ngủ, bây giờ nó mới thấy anh đã cực khổ khi chăm sóc cho nó như thế nào.
    Nó ngồi xuống sofa rồi đọc tiếp quyển nhật kí.
    “Ngày… tháng… năm…
    Hôm nay có người gọi điện thoại đến nhà và nói là người quen của em. Ai vậy hả em? Anh hỏi có gì nhắn lại không thì người đó lại không nói. Anh bắt đầu sợ rồi đó em. Em sẽ xa anh sao?”
    “Ngày… tháng… năm…
    Hôm nay là sinh nhật anh rồi đó em… 25 tuổi rồi em à… Nhưng hình như em không nhớ đúng không… Bạn bè trong công ty đã chúc mừng anh hết rồi… Anh cứ tự trấn an là em sẽ chúc mừng sinh nhật cho anh muộn… Nhưng có lẽ em quên mất rồi…”
    “Ngày… tháng… năm…
    Hôm nay anh chờ cơm em đó, sao em lại không về? Họp hành offline gì đó quan trọng hơn anh sao em? Hay em không nhớ là anh sẽ chờ cơm. Có lẽ vui quá nên em quên anh rồi đúng không?Anh đưa em lên SG là đúng hay sai đây? Em đã từng sợ SG mà, giờ nó thân quen với em đến thế sao em???”
    Những dòng anh viết đánh thức lại miền ký ức trong nó: “Người ta nói Xài Gòn ghê lắm…”. Cái “ghê” đó đúng là “ghê” thật, nó đã đánh mất chính mình trong chính cái “ghê” đó…
    “Ngày…tháng… năm…
    Em sao vậy em? Trước đây em thích nghe nhạc này lắm mà, sao giờ em chê nó sến? Em chê nó, vậy tại sao khi bước vào phòng tắm, em vẫn hay hát những bài nhạc mà em cho là sến như vậy? Anh nghe bài Hương Tóc Mạ Non không phải đơn giản như những bài khác, mà quan trọng là anh tìm lại được em trong bài hát đó… “mùi mạ non hương tóc em biết bao kỉ niệm, nhắc lại thấy thương nghe buồn buồn”… không đúng sao em? Có bao giờ một mình em nghe lại bài này không? Chắc là không đâu đúng không em?”
    Đúng… chính nó đã chối bỏ cái mà nó từng yêu thương… Nó chồm tới tìm trong kệ đĩa xem bài đó nằm trong đĩa nào… Đây rồi…
    Nó bấm nút Repeat… Nó nghe đi nghe lại bài hát này… Bật khóc… “Anh thương tóc em bay bay trong chiều chiều gợi bao nỗi nhớ”… “tình mình dù ngăn cách sông chứ đâu cách lòng, mỗi lần nhớ nhau sao nghẹn lòng”… Người ta thương nhau, đau khổ vì không được bên nhau, còn nó, được bên người yêu thương nó nhất đời, thì lại không biết quý trọng.
    Nó gấp quyển nhật kí lại. Tắt nhạc rồi bướclên lầu. Nó để quyển nhật kí lại vị trí ban đầu. Nằm lên giường, nó hôm anh một cái thật nhẹ rồi chìm vào giấc ngủ.
    Thứ 7 anh vẫn đi làm sao? Sao nó không biết? Cũng đúng thôi, có thứ 7 nào nó ở nhà đâu mà biết… Không đến shop thì nó cũng đi chơi đâu đó… Nếu không thì tối thứ 6 đi chơi đến sáng sớm mới về. Nó ngủ bù, thức dậy không thấy anh thì cũng ko buồn thắc mắc.
    Nó đi chợ và chuẩn bị mâm cơm chiều cho anh. Tiếng xe máy của anh dừng trước cổng, nó chạy vội lại sau bức màn và nấp ở đó. Nhìn lén anh từ sau bức màn, nó thấy gương mặt anh thay đổi nhiều quá. Mắt anh sâu hơn, lại có nhiều nếp nhăn. Anh bị cận? Trông anh có vẻ mệt mỏi lắm. Không còn chút gì trên gương mặt đính chính rằng anh chỉ mới 25 tuổi. Anh dắt xe vào nhà.
    – Anh lên thay đồ đi, em hâm đồ ăn rồi anh xuống ăn – Nó nói nhỏ rồi đi vào nhà bếp.
    – Ủa, em không ra ngoài sao? Em nấu cơm chi cho mất công? Anh ăn ở ngoài cũng được mà.
    – Thì tại em rãnh, nên em nấu một ít. Lâu quá rồi em không ăn cơm nhà.
    Anh không nói thêm gì, lẳng lặng đi lên lầu. Có lẽ anh sợ nói nhiều sẽ làm nó khó chịu.
    – Anh ơi, xuống ăn cơm – nó gọi to.
    Anh ngồi vào bàn ăn. Dường như có cái gì làm nhói lòng nó. Có lẽ nó nhớ ra mình đã từng hứa nấu ăn cho anh suốt đời, mà hôm nay mới bắt đầu thực hiện. Hình như lâu lắm rồi anh không ăn cơm nhà, nó thấy anh ăn nhiều lắm, ăn nhanh nữa. Bất giác nước mắt nó chảy.
    – Chuyện gì vậy em? – Anh ngừng ăn và hỏi nó.
    Như một đứa con nít vừa mất đi cây kẹo ngọt. Nó khóc lớn lên rồi chạy sang bá cổ anh. Nó tựa đầu mình vào đầu của anh.
    – Em xin lỗi, anh ơi, em xin lỗi, em sai rồi – nó nất lên từng tiếng.
    – Em đừng khóc nữa! – anh lấy tay vịn đầu nó – Anh biết mà, anh biết em sẽ về mà, anh chờ ngày này lâu lắm rồi.
    – Làm sao để em trở lại như xưa hả anh? Anh tha thứ cho em nha… tha hết cho em nha anh… – nó nói nghẹn trong nước mắt.
    – Ừ, anh tha, anh tha hết, con người luôn có cơ hội làm lại từ đầu sau những thất bại. Quan trọng là em đã nhận ra. Đừng xa anh nữa nha em – Anh quay người sang ôm nó.
    – Dạ – Nó gật đầu nhẹ trên vai anh.
    – Qua ngồi ăn đi anh thương. Em hư lắm.
    Một tháng qua nhanh trong sự trở lại của nó. Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời kể từ ngày nó lên cái đất Sài Thành này. Nó và anh đi ăn những cái quán lề đường, anh nói đó là những quán anh hay ăn lúc nó “bỏ đói” anh. Rồi anh chở nó vào Đầm Sen, chỉ cho nó xem cái ghế đá anh đã từng ngồi và khóc một mình ở đó, khi anh nhìn thấy người ta vui vẻ cười đùa bên nhau. Anh cũng chở nó đi ngang quán kem mà anh thấy nó từng ngồi ăn hạnh phúc bên người khác. Đi với anh, nó nhận ra mình đã bỏ sót rất nhiều thứ quan trọng trong cuộc sống.
    Nó vừa họp ở cửa hàng thời trang của nó xong thì thấy trong điện thoại có một cuộc gọi nhỡ từ số máy của dượng Hai. Nó liền gọi lại:
    – Alô, dượng Hai gọi cho con có gì không?
    – Con vào bệnh viện Y. đi, thằng Hậu gặp chuyện rồi, phòng cấp cứu, con vào liền nghe – giọng dượng Hai hốt hoảng.
    – Dạ, con vào liền – Nó cúp máy rồi chạy thẳng vào bệnh viện.
    Nó chạy như một thằng điên. Vượt cả đèn đỏ mà không hề biết.
    – Dượng Hai, anh Hậu ảnh bị sao vậy dượng Hai? – Nó hỏi khi chưa dứt cơn mệt vì chạy từ bãi gửi xe vào.
    – Bác sĩ nói nó làm việc và stress quá mức làm bể mạch máu não, không cứu được.
    – Rồi ảnh đâu dượng Hai?
    – Nằm trong phòng đặc biệt cuối dãy đó.
    Theo phía tay dượng Hai chỉ, nó chạy thẳng vào phòng nơi anh nằm, anh nằm đó, mê man…
    – Không cứu được thiệt sao dượng Hai? – nó khóc rồi quay qua hỏi.
    – Không! Bác sĩ nói là không cứu được nữa. Đã vài lần có dấu hiệu rồi mà không chịu chữa trị, để ra nông nổi này.
    Nó khóc rống lên như một con thú dữ bị thương. Một lát sau, mặt mày nó đờ đẫn đi. Dì Hai mới đến và bước vào phòng.
    – Dì Hai chăm sóc cho ảnh dùm con 2 ngày được không dì Hai? – nó hỏi như van nài.
    – Con tính đi đâu nữa, nó bị vầy rồi con còn đi đâu?
    – Con đi đây một tí, 2 ngày, rồi con về
    – Con về dì Hai sợ không kịp đó – giọng dì Hai lo lắng.
    – Anh ráng chờ em, nghe anh, ráng chờ em – nó nắm tay anh rồi nói.
    – Đi sớm về sớm đó – dì Hai dặn.
    Bẵng đi 2 hôm, nó lại quay về, mặt mày nó hốc hác thấy rõ. Như một người vừa trải qua cơn bệnh nặng. Nó lại quay về phòng bệnh và chăm sóc cho anh. Một linh cảm không lành khi anh bất ngờ tỉnh lại. Như ngọn đèn khi cạn dầu, trước lúc tắt hẳn, nó lóe sáng lên thêm một lúc.
    – Em ơi… – anh thều thào.
    – Em đây… em ở đây… – nước mắt nó bắt đầu chảy.
    – Một tháng qua là thời gian anh hạnh phúc nhất rồi. Tiếc là anh không lo cho em được như đã hứa với thím. Khi anh chết, em hãy tìm ai đó tốt hơn anh mà quen. Còn không thì về quê với gia đình, anh chết rồi, chắc chú sẽ tha thứ cho tụi mình.
    – Không đâu anh ơi, anh chết chắc em sống không nổi đâu anh ơi.
    – Nói bậy, anh đánh bây giờ.
    – Không ai tốt với em như anh đâu, anh đừng có bỏ em.
    – Em kể chuyện lúc ở dưới quê cho anh nghe đi, anh muốn nghe em kể…
    – Ừhm, em kể… em kể là anh phải nghe đó… – nó nói nghẹn.
    Anh khẽ gật đầu rồi cười nhẹ.
    – Từ nhỏ em đã yếu ớt rồi, hay bệnh lắm. Rồi đi học, ai cũng ăn hiếp em hết. Có lần em bị tụi bạn xóm trên đánh đó anh nhớ không – anh khẽ gật đầu – rồi anh đánh lại tụi nó. Lúc đó, em thấy anh oai lắm, anh dắt tay em đi về còn tụi nó thì bị bầm mặt hết. Rồi cái ngày mà anh ngủ chung với em đó, anh hư lắm, dám sờ vào chỗ đó của em. Anh còn nói là xem nó dậy thì chưa nữa – nó cười trong nước mắt – rồi từ lúc đó em mới phát hiện ra mình thích anh… Em nhớ cái hôm mà anh nói anh yêu em…
    Nó quay mặt nhìn sang anh, không một chút phản ứng, mắt anh nhắm khẽ… Nó lay anh rồi khóc:
    – Em chưa kể hết mà… Anh hứa là anh nghe em kể mà… Sao anh ngủ rồi… Anh dậy đi… Dậy đi anh… Anh đừng có ngủ mà… – nó lay người anh.
    Nó nghẹn ngào khóc… Rồi nó nấc lên:
    – Anh nói anh lo cho em suốt đời mà, sao anh không giữ lời hứa??? Anh gạt em… Em phải đòi lại… Anh trả cho em đi… Anh hứa rồi mà…
    Nó nằm xuống bên cạnh anh, tay trái nó nắm chặt tay anh, còn tay phải… nó đút tay vào túi quần lấy ra một nắm lá rồi cho vào miệng nhai. Mắt nó nhắm nghiền, nó thấy khó thở, cố siết chặt tay anh… rồi máu tươi bắt đầu chảy ra từ khóe miệng nó… nó lại tìm về bên anh…
    Lúc người ta phát hiện ra Hậu đã chết thì cũng là lúc người ta thấy bên cạnh anh có một xác người con trai tự tử vì ăn lá Ngón. Tay người con trai đó nắm chặt tay Hậu.
    Đến giờ thì dì dượng Hai đã biết hai ngày hôm đó Nam đã đi đâu và đã làm gì. Bên cạnh xác hai đứa còn có một tùi hồ sơ, giấy chứng nhận anh và nó đã hiến xác cho y học, bức thư nó để lại cho gia đình, và những tấm hình anh chụp với nó trong khoảng thời gian một tháng hạnh phúc ngắn ngủi.
    Nó đi theo anh để đòi lại lời hứa. Nó muốn bù lại cho anh những gì nó đã thiếu sót khi đánh mất chính mình. Để lại trên trần gian biết bao giọt nước mắt. Nước mắt của Ba Mẹ khi đã xua đuổi hai đứa nó, nước mắt của dì dượng Hai cho hai đứa cháu yêu nhau tha thiết, nước mắt của bạn bè thông cảm cho cuộc tình đầy ngang trái trong thế giới thứ ba. Nước mắt của xã hội khi chứng kiến một cái chết quá thương tâm… Nhưng có hai nụ cười hiền lành của đôi trai trẻ mãi mãi được bên nhau… Nụ cười ấy nhẹ như thiên thần…
     
    Huy1994 thích bài này.
Xenforo Comunity/ iHax Community