Đi! Vẫn Đi! Ai thú tiêu dao mấy bửa nay Ai trà bánh mứt cỗ mâm đầy Ai vui chè chén, ai đen đỏ… Thì cứ kệ đi! Ta vẫn nầy! Thanh thản tâm hồn lẳng lặng nghe Trái hồng nhè nhẹ nhịp đong đưa Lâng lâng cảm xúc về bao nhớ Thuở của ngày xưa dưới mái nhà Còn cha, còn mẹ, đủ anh em Khắng khít yêu thương trọn nỗi niềm Dẫu cảnh cơ hàn bao túng thiếu Nhưng tình choán ngập cả con tim!… Chiếc bóng thời gian chầm chậm trôi Mẹ cha lần lượt rụng lưng đồi “Tay chân” cũng vậy, rời và mất Để lại tâm tư khối ngậm ngùi… Nhớ thầy, nhớ bạn, nhớ quen thân Nhớ tuổi hoa niên, nhớ ánh vàng Nhớ những góc trời treo sắc tím Nhớ đường mù mịt bước lang thang… Tất cả giờ đây tợ áng mờ Từ từ khuất dạng cõi xa lơ Ảnh hình loáng thoáng vài ba phút Lấp trống bâng khuâng quạnh vắng bờ… Ta muốn chồm lên kéo xám về Đặt vào trong đó một câu thề Phù vân cứ mặc, đời sao mặc Vì nghĩa vì ân…Đi! Vẫn đi!... 17/2/2018 Nguyễn Thành Sáng
Tâm Tình Đôi Bạn Nầy Sáng! Nắng xuân ấm áp! Không gian rộn rã! Lòng người náo nức, hân hoan! Còn bạn! Thui thủi góc quán ở bên đàng Nét tư lự, trầm ngâm phơi sắc nhạt! Phải chăng nhung nhớ chuỗi ngày xưa Trải cánh thênh thang giữa bốn mùa Từ nẻo mịt mờ sương phủ trắng Đến bờ bát ngát sóng đong đưa? Có bạn có ta, có ánh vàng Đêm đêm thao thức thả mơ màng Cánh hồn lững thững đi vào mộng Dào dạt lâng lâng tận ngút ngàn Trưa hè nắng cháy đẫm mồ hôi Vạm vỡ trơn da, mắt ửng ngời Có sá gì đâu vài chục khối Chiều tà đổ xuống cũng xong thôi Những ngày tầm tã dưới mưa đông Vẫn chiếc thuyền con lướt giữa dòng Khí phách vẫn tràn xua lạnh lẽo Vẫn tung lồng lộng rải ven sông Những tối đìu hiu tựa bóng mờ Bạn ngồi nắn nót mấy vần thơ Cho ai chẳng biết nhưng mê mải Lúc viết, lúc bôi, lúc thẫn thờ Những buổi canh khuya trời vắng vẻ Dưới hiên lặng lẽ với cây đàn Ngân nga tiếng hát hòa tâm sự Xoa dịu khoảng đời lắm trở trăn… Tất cả hình ảnh của thuở nào Có làm bạn nhớ, để hoài đau Cái đau âm ỉ dài năm tháng Dẫu đến xuân nay, khóe vẫn trào?!... Gió hỡi! Từ phương trời vạn dặm! Nhịp thâm tình khuấy động quả tim! Chẳng quản ngại đường xa, lặn lội bạn đi tìm! Rồi lo lắng, sợ ta chìm héo hắt?! Ta vẫn còn đây một mảnh hồn Chiều nhìn tuyết rụng, chạnh cô đơn Tai nghe tiếng vọng từ thăm thẳm Nỗi nhớ niềm thương quặn tấc lòng Ngọn lửa năm nào đã kết tro Hãy còn tiềm ẩn khối hồng to Chỉ cơn giông lốc lùa qua nhẹ Nóng vẫn bừng lên rực bất ngờ Cung đàn thắm thiết vẫn còn đây Những tối không trăng vẫn trổi đầy Những quạnh thu chiều muôn ý nhạc Vẫn còn êm ả lướt theo mây… Nhưng ở trong ta thấy xót xa Bởi rồi lần lượt cũng trôi qua Mới vừa đỉnh ngạn long lanh đó Khoảnh khắc thời gian rụng khuất tà Phù vân! Tất cả chỉ phù vân Ta lặng ngồi đây ngẫm chuyện tàn Chớ chẳng bao giờ bi lụy nhỏ Yên lòng bạn nhé! Gió ngàn phương!... 19/2/2018 Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (41) Ma lần bước khắp vùng miền Bắc Việt Với nỗi lòng tha thiết kiếm tình thân Sương đọng sầu, nhỏ lăn về biền biệt Một nhớ thương da diết vọng hồn trăng… Rồi thơ thẩn đi dần vào Trung Bộ Từ Nghệ An khắp chợ đến Thừa Thiên Về Đà Nẳng, Phú Yên, qua nhiều chỗ Chuyển Kon Tum, quay trở khắp toàn miền… Cả đất trời man miên rồi băng giá Để lệ lòng lã chã nhỏ sầu ưu Bao đêm dài chu du về tơi tả Chỉ nghẹn ngào buồn bã ánh chiều thu… Hỡi đất trời! Âm u sao cuốn tôi! Sao cứ mãi chơi vơi trong bể lạnh Để quặn đau canh cánh chẳng hề vơi Bắt chim lạc sầu tơi trong hiu quạnh! Ta muốn gào to mạnh mẽ tiếng hờn Cho đất trời từng cơn giông sấm sét Kết mây ngàn, lộng thét phủ trần gian Để thảm đạm, khung trăng chìm cõi rét Và tim ta sẽ liệt chẳng còn ngân Chớ lay động âm thầm làm chi nữa Khi ân tình muôn thuở đã phù vân Một nẻo vắng vạn lần trong nức nở!... Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (42) Ôi đêm nay trăng tỏ sáng khung trời Thế mà sao lòng tôi như ngàn tối Mãi mịt mờ phủ lối với chơi vơi Bầu rạng ánh lại bời rời xa vợi… Ma xuống Nam, đi tới vẫn niềm tin Từ phố thị đẹp xinh sang hẻo lánh Đến Vũng Tàu, chuyển cánh về Gia Định Phố Sài Gòn rồi dính ở Long Thành Ghé Mỹ Tho lại quanh qua Sa Đéc Chuyển Trà Vinh rồi xẹt xuống Cà Mau Vòng Châu Đốc lại đào sâu Rạch Chiếc… Mãi tối tăm, thống thiết, lệ sầu đau… Gần ba năm khát khao trên đất Việt Tìm người thân biền biệt áng mây trôi Có mấy lúc mừng vui, người giống thiệt Nhưng đến gần chẳng biết, lạ mà thôi! Từng nhói tim, tả tơi, tràn nhung nhớ Và nghẹn ngào, trăn trở, rực sầu đau Cả trời đen, trăng sao như than thở Một linh hồn vạn thuở ngập hanh hao! Hôm nay mệt làm sao! Thôi ghé nghĩ Chợ Cần Thơ đèn khí đã đốt rồi Tán Bả Đậu ta ngồi coi cho phỉ Đánh nửa giấc sẽ đi tìm hừng tối… Ồ lạ kìa! Ai tới cả ba người Hai vợ chồng trẻ tuổi, một gái xinh Càng lại gần, giống in người trông đợi Ma luýnh quýnh, bay tới, dậy hồn mình!... Hồn Lang luýnh quýnh khi gặp ba người giống Cha, Mẹ, Chị… Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (43) Lần theo bước để nhìn cho thật rõ Vóc vạc nầy! Thật đó của Mẹ Cha? Hồn của chàng bay qua đằng trước ngó Mặt, nói, cười…chẳng có lạ đâu mà! Hỡi Trời ơi! Phải ta đang nằm mơ? Biến khát vọng mong chờ thành ảo giác Một linh hồn tan tác nỗi sầu lơ Được ban tặng hay giờ mê khoảnh khắc? Đôi mắt sáng, nét mặt thật khôi ngô Điềm nhiên với phong độ trang hảo hán Đúng là Cha! Ngút ngàn ta tưởng nhớ Thuở năm nào trăn trở dưới cung vàng Còn thiếu phụ, ánh trăng trên khuôn mặt Đạo hạnh hiền dịu mát suối trong veo Xoa ấm áp, thắt theo thời lưu lạc Một dòng hương thơm ngát tỏa muôn chiều! Bé gái nhỏ đi theo, đôi mắt ngọc Duyên dáng cười, mặt, tóc nét đài trang Ánh nhìn thẳng chẳng ngang hay ngó dọc Giống chị ta gấm vóc trải mây ngàn… Chuyển kiếp đời, thời gian nay tụ lại Tấm hồn thương sống mãi cuộc vần xoay Ba ngàn năm tả tơi, hằn tê tái Trời đêm nay dòng xoáy trở về đây Ta sẽ nhập hồn nầy vào bụng Mẹ Tiếp tục làm con đẻ của tình sâu… Chợt thấy lòng nao nao như đau xé Phải chăng ai quạnh quẽ khiến vương sầu!... Hồn Lang sửa soạn nhập hồn vào bụng Mẹ chợt nhớ tới hồn Nương… Nguyễn Thành Sáng