ĐƯỜNG GẶP HỒN THƯƠNG Trăng không gió để ánh trời ngàn ngạt Gió thiếu trăng bàng bạc cõi âm u Có gió trăng, đêm thu trời thanh mát Dịu không gian, réo rắt tiếng lòng ru! Em trăng sáng! Thiên thu tình bến mộng Anh gió đời! Lồng lộng thổi mây trời Ta gặp nhau đầy vơi tình thơ thắm Toả tin yêu,dòng sống, kéo sầu trôi Nếu thiếu nhau để rồi như héo úa Hoa lá buồn, giàn giụa nỗi sầu ai Cảnh chiều thu đoạn đoài treo khung cửa Một trời buồn, lá đổ, gió heo may! Hồn nương ơi! Tình ai trong tỉnh lặng Đã thấm rồi, kết lắng ở lòng ta Gió thoáng buồn, rít ra từ phương vắng Rồi chuyển mình để lấn áng mây ra! Như ẩn ức tình ta trong vòng đóng Để tương tư, chiếc bóng với quạnh hiu Rồi nắng tàn, chiều chiều nghe khuấy động Tận tấc lòng tiếng vọng một lời yêu! Để hôm nay thật nhiều bao thương nhớ Để bây giờ trăn trở với sầu tơi Để chiều nhìn xa xôi nơi vời vợi Rồi thấy buồn nhức nhối mảnh hồn rơi! Có phải chăng? Một đời sầu tan tác? Ta mất nhau, tan nát mảnh hồn yêu Để ngàn thu tiêu điều, sầu trầm mặc Nỗi nghẹn ngào, héo hắt biết bao nhiêu! Thế mà sao? Thật nhiều bao thương nhớ! Lạc bến chờ để thở với buồn than Để hôm nay! Nắng tàn, chiều dần tối Và bây giờ rũ rượi nỗi niềm mang! Cho mai nầy, trăng vàng trên đỉnh núi Chẳng một mình thui thủi với đêm đen Có gió nhẹ từng đêm dìu dặt thổi Một bến tình phơi phới gió trăng xen! Tình thắm thiết, từng đêm nơi phương ấy Ta nơi đây cũng dậy ánh trăng vương Cảm động thay! Mở đường cho sống mãi Phụ thê tình cảm khái nghĩa yêu đương Nối nhịp cầu kết đường mộng hồn thương Em hiểu chăng! Nàng hỡi ! Hỡi hồn nương? Chỉ còn ai! Sao có được con đường?... Nguyễn Thành Sáng
Tiếng Đàn Lê Thê Nắng tàn ngắm áng mây bay Cõi lòng hướng vọng hình ai mịt mờ Nỗi niềm em trải vào thơ Lay hồn lữ khách, thẫn thờ gió trăng! Vì sao buồn thế hỡi nàng? Cho thu đọng mắt, cho vần héo hon Như làn sóng biếc từng cơn Đong đưa đuổi bóng hoàng hôn cuối trời Phải chăng luyến nhớ một thời Âm vang sáo trúc nhẹ khơi ánh tình Cánh thuyền theo nước lênh đênh Để bờ quạnh quẽ riêng mình vấn vương Đêm đêm lặng lẽ bên đường Hiu hiu ngọn thổi, hàn sương rải sầu Dạ tìm cái ở nơi đâu Giữa bầu chạnh khuyết, phủ màu âm u Chỉ còn giá lạnh khung chiều Rừng cây đổ lá, đìu hiu mãi về Mơ màng ôm ấp mảnh thề Lờ đờ tỉnh giấc, lê thê tiếng đàn… 9/9/2017 Nguyễn Thành Sáng
CHỐN CŨ CÒN ĐÂU Chân bước nhẹ nhàng qua lối cũ Lòng nghe rười rượi cảnh chiều thu Năm xưa xanh mướt hai bờ trái Nay vắng, hoang tàn một cõi u! Bên kia thuở ấy có con đò Lữ khách dập dìu qua đó đây Cặp bến hàng me trăm trái đổ Những chiều gió thoảng lá rơi bay Một chiếc cầu tre ngang đoạn kinh Người qua chầm chậm lắc rung rinh Kế bên chim đậu trên cành trúc Cất tiếng líu lo réo bạn tình Con đường đất phẳng dẫn về làng Đắp thẳng hai bờ dãy chiếu xanh Lúa chín ửng vàng phơi ánh biển Trên trời lằn trắng giũ bay nhanh… Giờ đây tất cả đã trôi dòng Phủ cảnh tịt mờ giá lạnh đông Kỷ niệm kéo về, chân khựng gót Nỗi buồn lan nhẹ trước khô đồng! Cuộc sống chuyển mình hay lụn tắt Mà sao vàng võ, biến hoang sơ Khiến cho thao thức, ngân lời nhớ Vọng bóng hồn xưa, nỗi thẫn thờ Tôi bước chân đi, ngoảnh lại nhìn Nghe niềm thổn thức, nhớ trăng xinh Trời nay thu chết hình xưa cũ Lạc lõng, chơi vơi một chữ tình! Nguyễn Thành Sáng
HỠI TÌNH TA Em ơi! Anh cũng thấm men say Dưới ánh khuya mờ giọt nhớ ai Tiếng của con tim khe khẽ nói Ơi buồn! chợt vắng bạn đêm nay! Biết phút giây nầy, nơi chốn ấy Có người dõi mắt hướng về xa Nỗi niềm vương vấn, sầu thao thức Quạnh quẽ, hồn tình lóng lánh ra Vò võ một mình, em thả mộng Ngoài trời gió rít, hạt mưa bay Bên khung một góc, em ngồi đó Kéo sợi tơ lòng buộc đó đây! Em trầm, em đọc những dòng thơ Dào dạt tâm hồn đến cõi mơ Rồi nhớ hôm nào đan kết mộng Hồn thương trải cánh dưới trăng trơ... Anh cuốn tâm tình ra trước sân Con tim cảm thấy gợn lăn tăn Phải chăng lưu luyến, bao lời ái Chợt bỗng, đêm nay rớt thượng tầng Đưa tay níu lại áng mây trôi Gửi đến hồn thương, mộng của tôi Một áng thơ lòng chưa ráo mực Trải vào trong đó mấy vần ơi! Dẫu cho giá lạnh với mưa sa Hoặc những chiều thu nhỏ lệ tà Vẫn chiếc thuyền duyên trên sóng nước Nhẹ nhàng mãi lướt với hồn ta! Nguyễn Thành Sáng
NỖI NHỚ NGÀY XƯA Trời hôm nay mưa rơi xối xả Ngập phố phường, ngập cả lòng tôi Bao tràn phủ nước cuốn trôi Là bao nỗi nhớ một thời lênh đênh! Thuở thuyền nan chông chênh biển sóng Nẻo cuộc đời gió lộng từng cơn Canh khuya trăn trở nghẹn hờn Trăng xa diệu vợi, chập chờn ánh lay Tìm lẽ sống mây bay bàng bạc Từng đêm sâu trầm mặc suy tư Đường xa biết đến bao giờ Đôi chân nặng trĩu chẳng chờ được lâu Rồi thao thức, ôm sầu, viễn mộng Dãy đêm đen, chiếc bóng quạnh hiu Không gian gió giật cánh diều Đường dây chỉ mục, đứt diều rơi xa! Trăng chếch bóng, ánh tà lạnh vắng Ôm nỗi buồn sớm nắng, chiều mưa Mây trời phủ áng mờ khuya Một bầu ảm đạm, đường về tối tăm Còn đâu nữa tháng năm ngày cũ Bao chuỗi dài ấp ủ mơ bay Thuyền đi dưới bóng trời mây Tìm về biển lớn tràn đầy hồn thơ… Chiều tàn nay lững lờ điệp khúc Vọng gió ngàn, những lúc canh thâu Hồn xưa giờ ở nơi nào Để ta vò võ một màu buồn tênh! Nguyễn Thành Sáng