Cám ơn em! Anh cũng rất vui được vào diễn đàn đăng thơ sinh hoạt với các em! Vui khỏe em nhé! Thân mến!
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (16) Hồn lang gặp cha trong mơ… Căm phẫn sự tình, lang lũi bước Âm gian mờ nhạt khói lam buồn Nỗi sầu băng giá, hồn ma nát Phóng đỉnh cây già, giấc ngủ buông! Nầy con! Sao thấy con buồn bã! Hùng khí năm nào đã mất xa Một cánh chim trời sau bão loạn Rụng rời, tơi tả trước phong ba! Nam tử vẫy vùng trong biển lửa Đau thương khắc khổ chẳng chùn chân Sao như bao phủ bầu trăng chết Chiếc lá rụng tàn, kéo ánh tan! Sắt thép trui rèn trong rực đỏ Khí hào nuôi dưỡng khổ trần ai Con thuyền tiến thẳng trên dòng nước Sóng cuộn, ba đào, mãi chẳng thay!... Cha ơi! Con đã biết sai lầm Một cánh chim trời vượt gió giông Bão táp, cuồng phong luôn khuấy động Mây trôi, bầu rộng chẳng suy vong! Nỗi nhớ, niềm đau trong dĩ vãng Dạ sầu héo úa cuộc trần gian Từ nay lặng lẽ theo triều sóng Một bóng thuyền đi trước lộng ngàn!... Kha kha kha! Thế chứ con ta! Sự sống luôn quần trong bể ải Thương, oán, buồn, vui, lẽ sự đời Trăng vàng mãi ánh giữa trời mây! Vó ngựa chí trai, hồn vạn lý Mịt mờ cát bụi có hề chi Thênh thang sông núi, bầu hoang dã Vùn vụt dậm trường, bóng lộng phi!... Hồn lang trong mơ… Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (17) Gặp mẹ trong mơ… Loé chớp chuyển qua giấc mộng vàng Âm hồn lay nhẹ điệp mơ màng Thiết tha, dòng ngọt, cơn khô khát Gặp gỡ mẹ hiền khuyên nhủ lang!... Con ơi! Nhìn ngắm hồn con trẻ Như lá rơi tàn giữa bóng khuya Cả áng mây mờ giăng lối trải Ngựa sầu ảo não lụn chân phi! Như buổi hoàng hôn bầu ánh lặn Mờ dần lam khói, đợi hồn trăng Dật dờ, buồn bã vầng mây ám Một cảnh trời chiều lệ nhỏ khăn! Mẹ nhớ thuở nào con rực sáng Khí hùng nam tử trải thênh thang Mà nay héo hắt cơn mưa chết Sấm sét đâu rồi! Tiếng rít vang!... Mẹ ơi! Tha thứ hồn con dại Tơi tả tâm hồn, ghịt bước chân Để bóng uy oai chùn vó ngựa Trăng tàn lạnh lẽo, giọt sương tan!... Bão lớn thu hình, chờ gió tạnh Chuyện đời dâu bể, nén buồn tênh Giải sầu co lại, hồn thơ trải An ủi, phôi phai, khỏa lấp tình! Nuôi chí anh hùng trong biển khổ Bập bùng cứ mặc, cánh chim xa Trời đêm u ám đâu dài mãi Hừng sáng vầng dương chuyển ánh ra! Chang chang, trời nóng đôi chân oải Mãi bước hoặc chùn, vó ngựa lay Bóng mát bên đường dừng lại nghĩ Yên bình, đánh giấc, một no say! Tỉnh táo, khoẻ mình, tăng sức bật Nấu nung bền bỉ khí hồn trai Dòng sông lờ lững thầm trôi mãi Tuế, nguyệt, mây, trời vạn kỷ say! Hỡi hồn con trẻ mỏi mê hay!... Hồn lang trong mơ… Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (18) Tỉnh mơ và nhớ… Lời của mẹ bên tai còn văng vẳng Như sáo diều lai láng kéo hồn lang Choàng tỉnh thức mang mang niềm xa vắng Một linh hồn động chấn tiếng chuông ngân Tình Gia, Tộc, quay dần nơi dĩ vãng Cánh én trời vọng dáng ánh trăng đi Giọt nhung nhớ sương khuya tròn óng ánh Rồi nghẹn ngào, rời nhánh nhỏ canh khuya Nhớ một đêm kéo về cuồng phong mạnh Rồi mưa tuôn, thấm lạnh đổ sầu ai Cảnh tan tác u hoài niềm canh cánh Trăng rũ tàn rã ánh, hạt sương lay! Bỗng vọng rít, chim bay rời tổ ẩn Giặc truy tìm, sát tận, diệt mầm sanh Cha với con, tay nhanh, bầu lửa hận Ngập quân thù, cuốn quấn khí hùng anh Từng thây ngã, long lanh dòng máu đổ Trút căm hờn, thác rộ tiếng ầm vang Bổng chợt nhớ hoa vàng treo trước ngõ Mẹ, Chị còn đứng đó nén tâm can! Đẩm máu giặc, xé hàng ra kịp lúc Cánh đại bàng giây phút phải ngừng bay Bè neo đó, xuống ngay rồi vùn vụt Tên quân thù vun vút rớt theo sau Ôi thống thiết! Lệ trào trên khoé mắt Nỗi uất hờn sầu mặc dưới mưa sa Hỡi hồn linh! Tộc ta dòng suối mát Một đêm nay tan nát mảnh trăng xa Như căm giận, phong ba gào dữ dội Cơn sóng cồn, cuốn xoáy lật bè trôi Một đoạn trường chơi vơi, dòng nước rối Một hận đau vời vợi mãi ngàn đời! Hồn lang thổn thức trong nỗi nhớ… Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (19) Hồn lang tỉnh sầu đi lần về cõi thế… Nỗi hận nhớ long lanh bầu ánh lệ Rồi tan như sóng bể trải đầy vơi Mây xám buồn chuyển dời về ước thệ Cõi trời xa bóng xế cuộc ngàn khơi Tỉnh cơn mơ, bao lời hồn Cha Mẹ Tiếng chuông chiều lay nhẹ mảnh tim đau Cho phôi pha, dạt dào, thôi quạnh quẽ Gió chuyển mình cuốn nhẹ, nhấc lên cao Bao khắc khoải, hanh hao, buồn tê tái Đã cạn dần, bừng dậy khí hùng anh Áng mây mờ bay nhanh, khơi nguyệt trải Đêm âm u, sống lại mảnh trăng thanh! Ngọn âm phong đưa nhanh vào ma phổi Cơn mê sầu rũ rượi biến tan dần Bóng lam xám vụt thân theo gió thổi Hướng dương trần phóng tới, cõi phù vân Bầu le lói lộ dần, trôi hoang tịch Nhiều âm hồn khúc khích kể trần ai Cũng đâu đó lay nhay lời rả rích Vài sương ma khụt khịt giọt sầu ai Có con đường trải dài về cửu ngục Nhiều quỷ quân kéo thúc tội đồ qua Nơi cõi chết phơi ra điều tội phúc Một cân trời đến lúc xử hồn ma!... Hồn lang lần về dương thế… Nguyễn Thành Sáng