NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (20) Nhìn quân quỷ kéo lôi đoàn ma tội Chợt chạnh lòng nhức nhối cảnh trả vay Tắt ngọn đèn cho ai về tăm tối Cõi ngục âm rẽ lối bước hôm nay Quỷ gầm gú bên tai người não nuột Kẻ tội đồ gầy guộc cảnh bi thương Nỗi hãi sợ, chán chường thời lỡ bước Bánh xe nghiền đuổi rượt, cán tan xương! Nghe héo hắt như buồn, lang rời khỏi Hướng dương trần gió thổi rít theo ma Vầng quang ánh xa xa thêm le lói Một xám mờ phóng vội kiếm đường ra Gió lồng lộng ngân nga lời của nước Có phải chăng thuở trước ở nơi nầy Dòng sông thương vơi đầy tình mộng ước Rút linh hồn theo bước cuộc liêu trai! Hồn nương ơi! Hôm nay nàng có biết Ta nỗi lòng tha thiết nhớ năm nao Một đêm buồn xanh xao, sầu da diết Bỏ cuộc đời, vĩnh biệt cảnh thương đau Con sông nầy ngọt ngào về hướng vọng Thoáng mười năm dòng sống cõi âm ma Trăng kết gió mặn mà, sương trải bóng Ngất tận nguồn tiếng lộng cuộc tình ta Rồi hôm nay ta xa rời chốn mộng Về trần gian tìm bóng của ngàn thương Để lại em đoạn trường niềm hong hóng Trăng lạnh tàn, nẻo sống giọt sương tuôn!... Hồn lang lần về đến con sông năm xưa rút Hồn theo ma nương, trăn trở nỗi lòng… Nguyễn Thành Sáng
Anh thử viết truyện đi anh. Văn của anh sẽ mang phong cách nhẹ nhàng , mượt mà như thơ. Sẽx có thể làm nhẹ đi. Em cũng từng viết kiểu sex nhẹ kiểu Đam Mĩ rồi. Mà bản thân em ko chuộng sex làm nhẹ chỉ muốn viết bùng nổ hết từ
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (21) Tình nương ơi! Ta nghe lòng da diết Một tình yêu bất diệt của hồn ta Để hôm nay xót xa dòng bi thiết Đêm bóng tàn khóc biệt mảnh trăng xa Rồi năm tháng ngọc ngà vào phôi lãng Cánh chim trời bậu bạn với mây sương Bỏ lại đây nguồn thương sâu ngút tận Một linh hồn vướng bận mối sầu vương! Ôi đêm nay! Nỗi buồn như xâu xé Mảnh tim ta quạnh quẽ với niềm đau Hỡi bầu trời muôn sao vầng ánh loé Có hiểu chăng cô lẻ, chuỗi hanh hao Hỡi dòng sông ngọt ngào xuôi bến mộng! Đêm năm nào cuốn bóng mảnh hồn ta Về cõi giới âm ma rồi thả bóng Cho ngàn yêu khơi lộng chốn âm pha! Rồi hôm nay mưa sa về cõi chết Giọt hồn châu mỏi mệt nhỏ tuôn dòng Gửi lại ngươi con sông tơ tình dệt Quả tim yêu đậm vết thắm son hồng! Để thời gian chuỗi sống một kiếp đời Biết còn nhớ một thời xưa ngàn cũ Cuộc tình ma ấp ủ bóng trăng soi Giờ để lại tim tôi, hồn vạn thuở Thôi giã biệt sông mơ, về cõi giới Tìm ngàn thương vời vợi của xa xôi Trăng đêm nay tàn rồi, sầu rũ rượi Một nỗi đau, nhức nhối, nẻo chơi vơi!... Hồn lang nghẹn ngào từ biệt sông mơ để về cõi thế… Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (22) Kìa sao lạ! Bè đâu giờ chẳng thấy Độc mộc xuồng cũng vậy, biến về đâu? Cái gì bự, bầu bầu, cây phe phẩy Vùn vụt đi, phơi phới, ngộ làm sao! Hai bờ sông ngàn lau um tùm phủ Giờ cây trồng từng chỗ đẹp xinh hơn Xưa trăng mờ rờn rợn nỗi âm u Giờ thoáng đãng vi vu theo sóng gợn Không gian cũ chập chờn con bụng sáng Như đèn ma lảng vảng ghẹo hồn người Thế mà nay tỏa ngời vầng quang ánh Sông hai bờ lóng lánh ánh sao rơi! Ôi đêm nay tuyệt vời trên băng giá! Một linh hồn sỏi đá của ngàn xưa Có lạc lõng, dật dờ, mang buồn bã Hay vui mừng, rộn rã cuộc thoi đưa Ta bỗng thấy nhớ mùa mưa năm cũ Cũng nơi nầy ấp ủ bóng trăng soi Nấu nung lòng vời vợi, xé hồn thu Chẳng than thở mặc dầu đường mệt mỏi Nhưng hôm nay hết rồi thời oanh liệt Chỉ hồn ma da diết với buồn thương Khói lam mờ vấn vương sầu xa biệt Một âm thầm tha thiết nhớ trăng sương Hỡi hồn linh! Dư hương thời Tộc Tổ Giờ ở đâu? Có rõ mảnh hồn đau Nỗi ngút ngàn thâm sâu niềm nhung nhớ Nay lạnh tàn một thuở của ngàn sao!... Hồn lang u hoài nhớ về dĩ vãng… Nguyễn Thành Sáng