Nén lại mà lo đi anh Đừng buồn nghĩ ngợi nữa anh ơi Chớ để hồn đau ghịt mảnh đời Cho bóng chim sầu thêm rũ cánh Rơi vào bão táp để chơi vơi Cha Mẹ muốn em bỏ gặp anh Tìm về nẻo sống một vầng trăng Có ngàn lóng lánh soi dòng biếc Điệp khúc ngân nga trải mộng lành! Bởi cuộc tình ta quá đổi đen Mây mờ che ám một vùng đêm Đâu đây tiếng dế sầu chành chạch Bóng tối bao trùm phủ kín em Cuộc đời đâu chỉ có lời thương Cơm cháo, áo tiền phải vấn vương Tay trắng anh làm sao kết mộng Ấm lòng trăng gió cuộc yêu đương! Mai mốt đi vào cảnh sống chung Tình nồng thắm đượm đóng vào khung Ta quay đối mặt vào gian khó Túng quẫn, khốn cùng, cắt trái thương Để rồi héo lạnh, sầu tan tác Mộng cũ thời yêu trả lại xưa Sẽ nghẹn trong lòng, ôm nỗi nhớ Trách mình xem nhẹ chuyện sầu mưa Nếu nặng tình nhau anh cố lên Âm thầm tạm nén nhạc lòng rên Vươn đôi cánh rộng vào sương gió Tìm ánh trăng soi, trải bóng nền Giữ tình ta mãi với thang thênh! Nguyễn Thành Sáng
Tình Mộng Thênh Thang Trải giấc mộng hồn dưới bóng trăng Tình thơ, ý sống, nỗi niềm dâng Dẫu bao sóng gợn vờn theo nước Điệp khúc tơ vương mãi lộng tầng! Tay chèo lẳng lặng, cứ dần trôi Nhàn nhẹ, đong đưa dưới bóng trời Lòng gửi xa xôi về bát ngát Con thuyền êm ả, lướt ngàn khơi Gió lặn, lơi dần, vọng nhớ thương Tình ai, sắc đượm dưới canh trường Khi như da diết trao ngàn thắm Lúc quyện âu sầu, giọt nhỏ sương Có lúc thăng cao, hồn trải rộng Tình yêu chấp cánh duỗi bay xa Vượt qua biển lộng ngàn chao động Trầm ngắm hoàng hôn phủ nắng tà! Rồi cũng có khi thấy mỏi mê Đường về nẻo sống nặng lê thê Đôi chân khấp khểnh đường xa quá Nhưng ảnh hồn thương mãi đậm thề… Một bầu tâm sự luyến hồn ta Quá nhớ trăng thương, nhớ mặn mà Vàng đá, sắc son lời nguyện ước Linh hồn tình ái nhịp ngân nga Dưới ánh thênh thang, lóng lánh vàng Vần thơ, ý đượm kết hồn trăng Dẫu cho nắng hạ chiều thanh vắng Lướt sóng, thuyền duyên vẫn nhịp nhàng! Nguyễn Thành Sáng
THẮM THU Như đã yêu nhau tự thuở nào Cho nên trống vắng thấy niềm nao Đường về chốn ấy trời xa thẳm Cách trở ngàn phương để đọng sầu Chẳng nữa lần thương phải bẽ bàng Làm hồn cánh nhạn trải mênh mang Ôm buồn tan tác, sầu ai cột Héo úa tim đơn, phủ mộng vàng Anh gói tình em qua bóng thơ Gởi về yêu dấu trọn hồn mơ Để trời lạnh lẽo, giờ khuya khoắt Có trái lòng anh hết thẫn thờ! Em hỡi! Nàng ơi! Hãy vững tin Đừng buồn, đừng tủi, cứ bình yên Vì đây! Viễn xứ hồn luôn đợi Tấm mảnh chăn chung quyện nỗi niềm Chuỗi sầu lặng lẽ, giấc man miên Vọng nhớ mây đường thuở mộng niên Giờ nhạt, sương tan, trôi thống thiết Chiều tàn ủ kết ánh trăng duyên Linh hồn sỏi đá kể từ nay Trả lại xa xưa vạn héo gầy Chôn lấp ưu phiền, trăn trở hỡi Rượu sầu đổ cạn, chẳng hoài say Theo thắt năm xưa héo nỗi lòng Khát khao, vọng tưởng mối tình trong Thì giờ tri kỷ, hồn thơ mộng Đã có rồi đây, sợi chỉ hồng! Nguyễn Thành Sáng
MỘT MỐI TÌNH SI Vẫn biết rằng em nước chảy dòng Niềm xuân phơi phới, sắc thanh trong Vô tư khép nụ, vầng dương toả Êm ả, đong đưa chẳng bụi hồng! Nhưng tôi! Kiếp bướm, quyện phù sinh Dưới ráng ban mai khát nỗi tình Lãng đãng, chập chờn theo lối mộng Nghe lòng vương vấn đoá hoa xinh Rồi cứ vườn xuân mãi lượn chao Thầm mong hé nhụy để bay vào Vậy mà mấy độ ngàn lay động Thắm vẫn vô tình ánh chẳng dao Nắng sớm, mưa chiều đêm vắng tịch Nỗi buồn phiêu lãng ngắm chơ vơ Mong xa ẩn hiện bầu loang ánh Một mảnh hồn si vẫn lặng chờ! Nào hay chuyển lộng kéo mây ngàn Tan tác thân nầy, cánh xé toang Phận bạc rã rời, tiêu tán xác Ôm sầu vĩnh biệt giấc mơ trăng… Thời gian ngày cũ đã không còn Hương thắm hôm nào nhạt bớt hơn Xanh, đỏ, trắng ,vàng…xa vắng vẻ Trả bầu cô tịch phủ hoàng hôn… Một thuở ai kia lảy tiếng đàn Đợi người xuân nữ ngắm nhìn ngang Giờ đây chỉ thoảng màu dư ảnh Kẻ để trần gian khúc võ vàng! Nguyễn Thành Sáng
Nỗi lòng một cánh chim Ửng đằng lố nhố dãy tầng cao Đè tấm mờ đen sóng gợn vào Mỗi phút thời gian, trôi ngược lại Càng gần nhịp đập dậy lao xao! Đây rồi! chốn hẹn xứ trời Âu Cuốn lại từ nay mảnh nhuốm sầu Để bước thang mây miền đất hứa Hay vùng vương vấn, nhớ tình sâu Hò hét rộ lên phủ sóng hờn Nhịp theo nhô nhấp đẩy từng cơn Ẵm bồng, hối hả, tay bưng xách Nhẹ nhõm lênh đênh mặc sống còn Vậy mà ảm đạm níu hồn tôi Giữa cảnh rộn ràng, lượn ánh trơi Lãng đãng, chập chờn nơi trí não Niềm thương, nỗi nghẹn buộc tan trôi Còn đâu phố chợ với đường đi Bến nước, dòng sông, ánh nguyệt thề Những tiếng ê a thời tuổi dại Bao chiều kỷ niệm trải lê thê Ánh mắt người thân đâu thấy nữa Ngọt ngào gần gũi tiếng quê hương Tình yêu đang độ mùa hoa nở… Tất cả nầy đây…..vỡ đoạn trường! Biết đến bao giờ chim trở lại Khung trời yêu dấu của hồn say Hoặc phơi cánh gãy bầu sương lạnh Uất hận ngàn năm chuỗi đọa đày! Nguyễn Thành Sáng