NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (3) Hồn Lang vừa bay trên đường tìm về cõi thế, Nhớ Mẹ khóc, Kế tới nhớ đến Cha… Gió âm vẫn vút, xót hồn ma Lang lại sụt sùi, khóc nhớ Cha Nay đã ba nghìn thu thẳm thẳm Tìm đâu hình bóng của cha già! Ôi! Cha ơi! Thống thiết lòng con Tận đáy hồn sâu, nỗi héo hon Thuở ấy đong đầy tình phụ tử Mà nay trăng sáng đã không còn! Một đấng anh hào trong Bộ Tộc Sĩ hùng, tráng chí của cha tôi Tác tan, giày xéo quân xâm lược Thế yếu, quân nghèo phải tả tơi! Cha đã uất hờn, thu ánh nguyệt Âm thầm mài kiếm dưới trăng sao Chờ ngày kết tụ nguồn sinh lực Nở rộ vườn thiêng vạn sắc đào! Mắt sáng, thâm trầm nguồn dũng liệt Vai cung, tay nỏ thẳng rừng sâu Thú mồi săn bắt về nuôi sống Dạy dỗ con thơ nghĩa khí hào! Những đêm trăng sáng, ánh lung linh Trầm mặc, suy tư, đứng một mình Nỗi nhớ, niềm thương về đất tổ Cha buồn, Cha lặng, nỗi điêu linh!... Cha ơi! Con quá nhớ cha già! Mãi mãi mất rồi ánh nguyệt sâu Đứt đoạn tim gan, ngàn nỗi nhớ Thiên thu biền biệt, biết tìm đâu!... Hồn lang vừa bay, nỗi lòng quá đau khổ Nước mắt thương nhớ chảy dài… Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (4) Trên đường bay tìm về cõi thế với nỗi lòng buồn vô hạn… Tim hồn nhớ Mẹ, nhớ Cha già Xa xót, tái tê ghịt bóng ma Lang thấy nỗi lòng đau đớn quá Dừng chân ghé lại gốc cây đa! Âm cảnh hoang vu, bầu tĩnh mịch Im lìm, lặng lẽ, tịch hoang sơ Sương lam phảng phất mùi ma khí Chờn chập ma trơi, ánh nguyệt mờ! Hồn chợt lại buồn, thương nhớ chị Hương kiều giống Mẹ giỏi vần thi Một dòng suối ngọc nơi hoang dã Một ánh trăng xanh tuổi mộng thì! Tóc em chị thắt ấm tình thương Bé nhỏ thơ ngây chị dẫn đường Da cọp Cha săn chị kết áo Tên tre chị vót, máu tay tuôn! Tháng ngày dần lớn nơi hoang vắng Nghĩa chị, tình em thắm thiết lòng Róc rách suối reo, dòng nước chảy Yêu thương nhịp khúc trải mênh mông!... Ta thấy nghẹn đau trong nỗi nhớ Ngàn xưa quay lại tợ như mơ Chị ơi! Giờ chị về đâu hỡi! Trăm nhớ, ngàn thương…bóng dật dờ! Nuốt lệ đứng lên, hồn tiếp vụt Bên tai gió rít vẫn từng cơn Xa xa vài bóng hồn ai đó Như cũng khóc đau, lắc chập chờn!... Đau lòng quá, hồn lang vẫn tiếp tục bay, tìm đường về cõi thế… Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (5) Mỏi mệt hồn lang bay lên ngọn đa bên đường ngủ và mơ… Bầu cảnh vật âm u, cô tịch Nỗi lòng đau, mù mịt hương xưa Hồn lang mệt mỏi dật dờ Ngọn đa đáp xuống, ngủ mơ gặp nàng!... Chàng ơi hỡi! Hồn trăng vằng vặc Toả ánh vàng, quyện chặt tình ta Rượu sương thiếp đã rót ra Mời chàng uống cạn, ngân nga nỗi niềm! Ánh trăng sáng bên thềm tình ái Hồn đôi ta mãi mãi ngàn thương Bao giờ trời mất trăng sương Tình ta mới cảnh đoạn trường, chia tay! Hồn nương ơi! Đêm nay trăng sáng Cõi lòng ta lai láng yêu nàng Bao giờ hết ánh trăng vàng Thì đôi cánh nhạn mới tan mảnh tình! Ta nốc cạn chun tình nàng rót Rượu sương nồng từng giọt thấm môi… Ta nghe say đắm tình rồi Nàng ơi! Nàng lại sát ngồi bên ta! Thiếp yêu chàng tận xa vạn kiếp Muôn tơ lòng, khúc điệp thời gian Vai chàng em tựa mơ màng Lâng lâng xúc cảm, bên chàng đắm say! Cơn gió nhẹ lay lay hồn mộng Thiếp nghe lòng dấy động yêu đương Chàng ơi! Ôm lấy hồn thương Cho em ấm áp, gió sương mặn mòi! Ta ôm nàng, yêu ơi! Thắm thiết Lòng đêm nay da diết làm sao Gió trăng dìu dặt ngọt ngào Đêm nay cạn chén rượu đào ngất ngây!... Hồn lang đang sống trong mơ… Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (6) Hồn Lang vẫn đang chìm trong mơ… Chàng hãy ngủ, thiếp ngồi bên hát Kéo gió về thổi mát hồn lang Ru anh giấc điệp mơ màng Mượn bầu quang ánh, đắp chàng che sương!... Chàng có hiểu! tơ vương lòng thiếp? Thuở năm xưa nắng đẹp, ngày xuân Hái hoa thiếp ở bên đường Nhìn chàng rong ruổi, vó cương oai hùng! Lòng ôm ấp niềm rung, nỗi nhớ Ánh trăng lòng trăn trở yêu đương Làm sao thiếp gặp người thương? Gió trăng quyện ánh trên đường hương hoa! Cảnh tan tác xảy ra Bộ Tộc Tên lạc đường cắm thọc lưng em Trở thành uổng tử về đêm Tìm chàng khắp nẻo, nỗi niềm oặn đau!... Nàng ơi hỡi! Mối sầu non nỉ Ta đã nghe cạn ý lòng nàng Sương khuya nhỏ giọt đôi hàng Khóc cho thân phận phũ phàng đời hoa! Đây tâm sự của ta nàng biết? Một con tim tha thiết yêu nàng Hái hoa thuở ấy bên đàng Dung nhan diễm lệ, ánh vàng ta say! Sau tan tác, tìm ai biền biệt Ta thấy lòng da diết nhớ thương Hằng đêm mơ mộng vấn vương Bóng hình ẩn hiện, canh trường tương tư! Ta lận đận, dật dờ lầm lũi Đêm trăng mờ thui thủi bờ sông Hồn ai đứng dậy trên dòng Nét hoa yêu dấu, mộng lòng của ta! Mẹ, Cha, Chị trôi xa bè lật Sống hay còn đã bặt âm tin Tận đau chỉ có còn tình Thôi thì hồn mộng, ma sinh bỏ sầu!... Nguyễn Thành Sáng