Cách từ bỏ một người... Là bắt đầu từ việc ngừng liên lạc, Dù tim mình như vừa bị ai đó bẻ gãy giữa đêm... Tin nhắn muốn gửi, tay run mà xóa, Chỉ một dấu chấm thôi, cũng đủ khiến lòng hoen. Là những đêm nằm nghe tim gào thét, "Nhắn cho anh đi, biết đâu anh cũng đang chờ?" Nhưng lý trí thì bảo: "Mọi thứ kết thúc rồi..." Đừng để nỗi đau thêm lần nữa vỡ òa trong tim nhỏ bé ngây ngô. Là kiên cường khi thấy tên anh sáng lên một nơi nào đó, Mà không gõ vào, không hỏi han, không nhớ nhung, Là cắn răng chịu đựng từng cơn nhói buốt trong lòng, Vì em biết... nếu còn giữ, em sẽ lại là người chịu tổn thương. Có chốc lát đau đớn đến tột cùng, Có những buổi sáng tỉnh dậy, thấy cả thế giới là màu xám, Nhưng rồi em nhận ra: Mình đang dần dần được giải thoát... Quên một người – nhanh thì mười ngày, một tháng, Lâu hơn thì... ba tháng, bảy tháng, rồi năm năm, Thậm chí là cả một thanh xuân tàn tro, Nhưng có một ngày, khi em lặng nhìn lại... Người từng khiến tim em thổn thức Giờ chỉ là một kẻ xa lạ, đến cả lời chào cũng không còn muốn nói ra. Tôi đã từng cá cược với trái tim mình, Rằng: "Anh ấy sẽ quay lại, anh ấy sẽ cần mình..." Tôi tin chắc nơi tim anh, tôi là vị trí không ai thay thế, Là người duy nhất anh sẽ nhớ giữa muôn vàn gương mặt lướt qua. Nhưng hóa ra... Tôi đã sai! Anh không hề quay lại, Không hề tìm tôi giữa đêm vắng một lời, Không một tin nhắn, một dấu hiệu, một lần ngoảnh mặt, Chỉ là... im lặng. Như thể tôi chưa từng tồn tại. Thì ra, có những tình yêu... Không phải vì không đủ sâu mà kết thúc, Mà là vì đã sai người ngay từ lúc bắt đầu. Tôi đã buông tay, không phải vì hết thương, Mà vì... mình không thể mãi là người duy nhất níu giữ. Những chuyện không đáng, những người không nên, Thời gian sẽ giúp gió cuốn trôi tất cả – như một đoạn ký ức khẽ nhòe trong gương. Và tôi tin... Một ngày nào đó, tôi sẽ nhìn lại những ngày này, Mỉm cười – nhẹ như gió... Bởi vì em của ngày ấy, đã đủ can đảm để bước ra khỏi một cơn mơ hoang.