Rồi một ngày chúng ta sẽ lại yêu, Nhưng không còn là yêu nhau nữa. Anh sẽ nắm tay một người khác — Một bạn Thụ dịu dàng, Không giận dỗi vô cớ, Biết im lặng đúng lúc, Và dịu hơn cả vuốt tóc em những ngày mưa rơi khẽ. Còn em, Em sẽ đứng bên lề phố giữa trời giông gió, Cởi chiếc áo khoác mình đang mặc Cho một người không phải là anh. Người đó sẽ không bao giờ biết Em từng thắt cổ tay áo lại Chỉ để che nỗi cô đơn trong anh Mỗi khi em chẳng thể nói được điều gì. Rồi một ngày, Chúng ta sẽ nhìn thấy nhau từ xa, Anh đi bên cạnh ai đó, Em đứng giữa một đám đông cười nói Và cả hai sẽ lặng im như chưa từng thân quen. Chẳng còn ánh mắt tìm nhau giữa quán quen, Chẳng còn dòng tin nhắn “đã xem” rồi để đó. Chẳng còn nước mắt rơi sau mỗi lần im lặng… Chỉ là những ngày rất dài — Và lạnh. Tình yêu của chúng ta — Một bản nhạc không lời, Phát giữa thế giới đầy những âm thanh ồn ã Mà chẳng ai buồn nghe. Chúng ta đã yêu nhau Trong một thế giới Nơi tình yêu như mình là điều gì đó… Phải thở nhỏ. Phải giấu đi. Phải sống như thể không có. Rồi một ngày, Anh sẽ hôn lên trán người kia Một cách dịu dàng như anh từng hôn em khi em mệt. Còn em, Em sẽ kể chuyện cũ với ai đó bên gối Và gọi tên anh bằng một nụ cười khô khốc. Chúng ta sẽ yêu lại… Nhưng không phải là nhau. Chúng ta sẽ hạnh phúc lại… Nhưng không ở cùng một nơi. Và có lẽ, Chúng ta sẽ nhớ về nhau Như một điều gì đó… Đã từng tồn tại. Nhưng không thể gọi tên.