TÌM KIẾM CHỦ ĐỀ

[Đam Mỹ] Anh trai em gái (tác giả: Nghĩa Dennis)

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi macthienvuong, 30/3/22.

  1. macthienvuong

    macthienvuong Thành Viên Đã Xác Thực
    • 1/6

    Tham gia ngày:
    29/11/21
    Thảo luận:
    4
    Đã được thích:
    0
    Nơi ở:
    tp hcm
    Giới tính:
    Cent
    1. Mơ Màng ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)

    Ngôi nhà nhỏ màu gỗ cũ nép mình dưới bóng của một cây tử đằng lớn đang nở hoa từng chùm tím cả một góc đường. Một tổ chim trên cây có vài quả trứng nhỏ màu xám tro với nhiều chấm đen như được vẽ bằng bút bi được chim mẹ che chở dưới lớp lông ấp áp của mình. Mặt trời vươn mình từ từ nhô ra khỏi nhà mây, hơi ấm xuất hiện làm cho màn sương mỏng của buổi đêm cũng dần trốn mất nhường chỗ lại cho ánh dương rực rỡ của một buổi bình minh tháng chín.

    "Đã xong rồi hai đứa thấy thế nào." Nhi gật gù trước thành quả hơn một tiếng đồng hồ của mình.

    "Đẹp quá chị Nhi ơi, em cũng không nhận ra đây là con trai đâu." Tiên cố nhấc mình lên trầm trồ cảm thán.

    "Thiên em thử mở mắt ra đi, sao nhắm mắt hoài vậy." Nhi động viên.

    Thiên từ từ mở mắt ra, cậu không tin vào mắt mình nữa hình ảnh cậu trong gương đã thay đổi hoàn toàn giờ đây cậu không còn phải là một thằng con trai tóc ngắn, môi thăm mà đã trở thành một cô gái tóc dài, da trắng như sứ, môi hồng như cánh hoa đào. Trên người cậu đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng vai phồng vì Nhi nói rằng loại áo này sẽ che phần vai giúp cơ thể cậu trông mềm mại hơn. Thân dưới thì Thiên đang mặc một chiếc quần âu ống rộng nhằm giúp che đi cặp giò lớn của một chàng trai 18 tuổi.

    "Quả không hổ danh là nữa hoàng make up tiktok Vương Tổ Hiền." Thiên tỏ ra bất ngờ trước khả năng trang điểm của chị họ – Trên Tiktok biệt danh của Nhi là Vương Tổ Hiền, đặt theo tên một nữ diễn viên mà Nhi rất yêu thích.

    Thiên rời khỏi ghế đưa mặt mình lại gần em gái cậu. Tiên đang ngồi trên giường gần bàn trang điểm.

    "Chị thấy em có giống Tiên không?" Thiên hỏi Nhi.

    Nhi lấy điên thoại chụp hình của Thiên và Tiên đang ngồi cạnh nhau rồi đưa cho Thiên.

    "Hai đứa tự coi đi."

    "Giống thật đấy cứ như hai giọt nước, nhưng anh hai đẹp hơn em." Tiên thốt lên bất ngờ.

    "Sao anh thấy không giống gì hết. trông anh giống như một cô gái lực điền vậy." Thiên ủ rủ nói.

    "Hai đứa vốn là anh em sinh đôi nên mặt có nhiều nét tương đồng, nên trang điểm cho Thiên giống Tiên cũng không quá khó. Nhưng chị không có khả năng thay đổi cơ thể của Thiên được, nhưng mai mắn là cơ thể Thiên cũng khá là mượt chỉ là hơi cao thôi. Hai đứa yên tâm không ai phát hiện ra là Thiên đang đóng giả Tiên đâu."

    "Em sợ lắm lỡ có người phát hiện ra thì sao anh Hai. Thôi mình đừng làm nữa."

    "Không được. Nếu anh không thay em đi học thì em sẽ bị mất học bổng 200 triệu đó. Tin anh đi anh sẽ tự biết lo cho mình, sẽ không có ai phát hiện ra đâu. Chỉ một học kỳ thôi, sau khi em đi lại được thì a sẽ không cần giả làm em nữa.

    "Anh Hai..." nước mắt Tiên rơi lả chả cô dụi đầu vào gối tự trách mình làm gánh nặng cho anh trai.

    Thiên và Nhi đau lòng khi nhớ lại rằng chỉ cách đây một tháng cô gái mỏng manh, ốm yếu vì bệnh tật đang nằm trên giường này đã từng là một người hoạt bát và hồn nhiên biết nhường nào.

    "Ngoan nào đừng khóc..." Thiên cố an ủi Tiên.

    "Nhưng có một vấn đề ở đây..." Nhi nhìn chầm chầm vào Thiên.

    "Sao chị nhìn e dữ vậy? Em đẹp trai quá phải không? À không em đẹp gái quá phải không?"

    "Giọng nói của em. Chỉ cần nghe là người ta sẽ biết em là đàn ông."

    "Cái này thì chị không phải lo..."

    "Đối với thần thiếp, thứ quan trọng nhất không phải là những vật đắt giá, mà là ở trong hoàn cảnh tuyệt vọng nhất thì Hoàng thượng cũng không buông hai tay của thần thiếp". Một giọng nói nhỏ nhẹ và ấm áp của một cô gái phát ra từ miệng Thiên.

    "Em tài thật đấy Thiên, giống y như giọng của con gái. Nói thật cái giọng em vừa giả còn nữ tính hơn giọng của chị đấy."

    "Tỷ tỷ đừng nói vậy. Tuy giọng tỷ hơi giống đàn ông nhưng tỷ là người đẹp nhất mà em từng gặp." Thiên lại giả giọng nữ để chọc ghẹo Nhi.

    "Chị biết chị đẹp mà nên chồng chị mới say chị chỉ sau một lần gặp nhau... À chồng cũ."

    Thiên và Tiên nhìn Nhi bằng ánh mắt ái ngại.

    "Chị không sao, chuyện cũ rồi, chị quên hết rồi, có chồng cũng phải sống không có chồng thì cũng phải sống chứ."

    Thiên và Tiên cùng đưa bốn ngón tay cái lên thể hiện sự đồng tình.

    "Mà khoan vẫn còn cái gì đó không ổn." Nhi lại nhìn chầm chầm vào Thiên.

    "Lại chuyện gì nữa vậy chị Vương Tổ Hiền." Thiên vương vai rồi nằm vật ra giường cạnh Tiên.

    "Đây chính là vấn đề. Hành xử của em không giống như một cô gái. Không có cô gái nào lại gác chân cao như vậy, con gái không có mốc mũi, con gái không đi hai hàng, con gái không bẻ ngón tay, con gái không có nhổ nước bọt ra đường, con gái không có ăn nói thô lỗ..."

    Thiên bắt đầu choáng váng trước một tràng pháo miệng của Nhi.

    "Anh Hai anh ổn không?" Tiên lo lắng.

    "Đây là những gì con gái được làm và không được làm. Hãy học thuộc nó nếu em không muốn người khác phát hiện em là trai giả gái." Nhi đưa cuốn sổ lớn và dầy cho Thiên.

    "Nhiều đến thế này cơ à. Không ngờ làm con gái khó đến vậy." Thiên nhìn qua Tiên "Nhưng không sao em sẽ làm được hai người hãy tin em."

    "Thôi chị phải về đây, 7g30 chồng ... cũ chị sẽ qua rước bé Châu đi chơi công viên nước. Chị phải về để chuẩn bị đồ cho con bé."

    "Chị cho em gửi lời chào anh Khang với nha." Thiên và Tiên đồng thanh.

    Sau khi Nhi rời đi một lúc thì Thiên lên tiếng.

    "Sau cả năm rồi vẫn không ai biết lý do vì sao chị Nhi và anh Khang lại ly hôn."

    "Dì hai nói với em là dì đoán là do anh Khang ngoại tình nhưng em không tin anh Khang là người như vậy."

    "Còn bà ngoại thì đoán là do anh Khang làm ăn thua lỗ nên mới bỏ vợ con."

    "Chắc không phải vậy đâu."

    "Có một thuyết khác còn đáng sợ hơn cái này là do dì Út kể cho anh nghe. Em muốn biết không?"

    "Da muốn"

    "Út nói là do anh Khang thích đàn Ông, chính mắt Út đã thấy anh Khang đi chung với một người đàn ông."

    "Thật vậy sao..." Tiên căng thẳng.

    "Anh không biết, em muốn rõ thì đi hỏi Út đi nhưng theo kinh nghiệm bản thân sau 18 năm sống trên trái đất thì những chuyện do Út kể em chỉ nên tin tầm 10%." Thiên nhe răng ra cười.

    "Anh chọc em à. Em sẽ mét Út cho mà xem. Tối nay Út sẽ không cho anh ăn cơm đâu."

    "Anh nhịn đói được chỉ sợ nhất là Út bắt anh ăn món canh quỷ khóc thần sầu của Út thôi."

    "Ừ em cũng sợ món canh đó của Út lắm mà sao lúc này Út hay nấu món đó lắm."

    "Em nha lúc này ghê gớm thật còn dám chê canh của Út, anh sẽ đi mét Út cho xem."

    "Anh Hai ..."

    Tiếng cười đùa vang vọng khắp ngôi nhà màu gỗ cũ ẩn mình dưới gốc cây tử đằng đang nở hoa tím.

     
  2. macthienvuong

    macthienvuong Thành Viên Đã Xác Thực
    • 1/6

    Tham gia ngày:
    29/11/21
    Thảo luận:
    4
    Đã được thích:
    0
    Nơi ở:
    tp hcm
    Giới tính:
    Cent
    2. Lo Lắng ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)


    Chim sẻ nhỏ nhẹ nhàng đáp xuống vũng nước động trên vệ đường, chú dùng mỏ vàng hứng từng giọt nước mát thoa khắp lông vũ, chú xem như đó chính là một bể tắm lộ thiên của riêng mình vô tư thả cơ thể vào cảm giác sảng khoái, mát rượi của thứ chất lỏng của sự sống, không quan tâm đến những dòng người và xe cộ đang tấp nập dưới lòng đường. Cây phượng đỏ cuối hè e thẹn soi mình lên vũng nước chốc chốc lại rải vài cánh hoa đỏ như cánh bướm xuống vệ đường.

    Thiên lúc này trong thân phận của Tiên đang đứng chờ xe buýt ở trạm ngay dưới gốc cây phượng đỏ. Một cánh hoa phượng nghịch ngơm khẽ rơi xuống tóc cậu nhưng Thiên nào có để ý tới, cậu đang lo lắng tột độ, cậu sợ sẽ bị mọi người phát hiện mình là trai giả gái, sự lo lắng của cậu càng lúc càng lớn khiến đầu óc cậu quay cuồng, trống ngực đập liên hồi, tai cậu lúc này chỉ có những tiếng ù ù mà không nghe rõ gì xung quanh. Bến xe buýt mỗi lúc một đông càng khiến Thiên hoang mang hơn, tay trái cậu bắt đầu run lên dữ dội cậu có cảm giác như mình sắp cầm nổi chiếc dù trong tay. Thiên quyết định đi ra một gốc xa cố gắng hít thở để lấy lại bình tỉnh. Thiên mày làm được... Vì Tiên mày phải làm được Thiên tự trấn an bản thân. Lúc này có một bà lão đi ngang qua do trượt chân vào vũng nước nên bà đánh rơi bịch táo đang cầm trên tay khiến cho táo rơi lăn lóc khắp vệ đường. Thấy vậy Thiên Vội chạy lại đỡ bà lão.

    "Bà ơi bà không sao chứ để cháu giúp bà, bà nắm vào tay cháu đi cháu đỡ bà lên."

    Sau đó Thiên còn nhặt những quả táo trên đất vào lại bịch.

    "Bà ơi táo của bà đây. Có mấy trái hơi dập một xíu nhưng cháu nghĩ chỉ cần gọt bỏ đi là ăn được." Thiên đưa bịch táo vừa nhặt xong cho bà Lão.

    "Cám ơn cháu nhiều. Nhà ai mà có phúc sinh được đứa con gái vừa đẹp người đẹp nết như này. Cháu có phải người mẫu không. Cháu giống cái cô gì đẹp đẹp trên truyền hình."

    "Dạ không ạ, cháu là sinh viên."

    "Cám ơn cô bé xinh đẹp nhiều bà phải về để nấu cơm đây. À ở đây bà có vài viên kẹo gừng cháu dừng thử đi sẽ giúp cháu mau hết cảm đấy, giọng cháu hơi khan..." Bà lão vẫy tay chào rồi rời đi.

    Thiên đứng chết lặng khi biết rằng nãy giờ cậu đang trò chuyện với bà lão bằng giọng đàn ông của chính mình dưới bộ dạng của một đứa con gái. Nếu bây giờ trước mặt Thiên là một cái giếng chắc cậu sẽ nhảy xuống dưới ngay. Chiếc xe buýt số ba mà Thiên đang chờ vừa lướt qua mặt cậu, do mải nhặt cam giúp bà lão Thiên đã không để ý chiếc xe buýt đã cập bến rồi rời đi. Không được, không được đến trễ trong ngày đầu đi học, như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến Tiên những lời nói đang nhảy loạn trong đầu Thiên.

    "Bác xe buýt ơi đợi cháu với." Thiên lột đôi giày búp bê dưới chân cầm trên tay rồi hết sức chạy đuổi theo chiếc xe buýt ở trước mặt.

    Xe buýt chạy trước Thiên đuổi theo phía sau một cảnh tượng mà khiến người đi đường nào cũng phải ngoái nhìn. Sau đó nhờ các hành khách trên xe buýt thấy có một cô gái đang cố chạy đuổi theo xe buýt nên họ đã nói với bác tài cho dừng xe lại. Thiên cuối cùng cũng lên được xe buýt , mọi người trên xe một số ít thì thấy khó chịu còn phần nhiều thì đều khen ngợi Thiên về khả năng chạy của mình. Họ thì thầm với nhau.

    "Cô gái này chạy nhanh thật không thua gì vận động viên đâu."

    "Chân dài có lợi ghê, mình cũng muốn chân dài như cô ấy."

    "Chị ấy thật đẹp." Một cậu học sinh nói nhỏ vào tai bạn mình.

    Thiên lúc này chỉ có thở và thở, cậu cảm giác như các mạch máu mình sắp nổ tung, cậu cố kiềm cơn nôn đang chực chờ ngay cổ. Tiếng mọi người xung quanh, cậu đều không tiếp thu được, tai cậu như có vài con ong đây bò vào trong. Cậu dần hiểu ra lí do mình mệt như vậy là vì thứ mà cậu đang mặc trên ngực, nó khiến cậu cảm thấy khó thở. Tôi không muốn làm con gái, tôi không muốn làm con gái, thật may tôi là con trai, tận sâu trong lòng Thiên đang phát ra tiếng nói.

    Sau khi uống vài ngập nước từ chai nước suối của một chị gái mặc đồ công sở tốt bụng cho Thiên cảm thấy mình đã lấy lại được nhịp hơi thở. Thiên tựa đầu vào cửa kính xe buýt đưa mắt nhìn ra cảnh vật bên đường đang chạy vun vút như một thước phim cuộc sống. Trên băng ghế công viên một gia đình bốn người đang vui vẻ ngồi ăn kém với nhau, trông họ thật sự rất hạnh phúc, Thiên cũng muốn hạnh phúc, mắt cậu nhắm lại Thiên cảm thấy mình phải chợp mắt một xíu.

    Xuyên qua màn mây xanh, uốn mình qua ngọn cây lớn, chao cánh chạm vào dòng nước mát, đáp xuống một băng kế đá ở một công viên nào đó.

    "Thiên nghỉ đá banh một xí đi lại đây ăn kem nào?" Cha Thiên đưa tay vẫy vẫy.

    "Đây là kem socola cho Thiên, em Tiên là kem xoài, của cha Minh là kem dừa, còn kem dâu là của mẹ." Mẹ Thiên phân chia kem cho mọi người.

    "Mẹ ơi sao mẹ nhớ loại kem mà mọi người thích vậy, mẹ hay quá." Tiên ngây thơ hỏi mẹ.

    "Vì mẹ có cuốn sổ ghi nhớ tất cả sở thích của mọi người trong gia đình mình." Mẹ Thiên hiền dịu đáp.

    "Con đâu thấy mẹ có cuốn sổ nào đâu, mẹ lấy ra cho tụi xem đi." Thiên thắc mắc.

    "Cuốn sổ đó mẹ cất ở đây nè." Mẹ Thiên chỉ vào ngực trái phía trái tim.

    Nhìn thấy vẻ ngơ ngác của Thiên và Tiên, mẹ thiên liền xoa đầu cả hai rồi nói.

    "Sau này lớn các con sẽ hiểu. Khi yêu quý ai đó thật lòng con sẽ dùng tim để nhớ chứ không còn dùng não để nhớ nữa."

    ...

    Trời bắt đầu trưa cả nhà Thiên quyết định ra về.

    "Thiên nắm tay mẹ nào chúng ta sắp băng qua đường rồi."

    Gió thổi hiu hiu làm cho lá cây kêu xào xạc, Thiên cảm thấy mình buồn ngủ quá.

    "Ơ quả bóng của con..." Quả bóng Thiên đang cầm bỗng rơi khỏi tay, cậu chạy theo quả bóng đang lăn ra giữa lòng đường.

    Lúc này một chiếc xe tải đang lao tới chỗ Thiên với tốc độ cao. Không chần chừ mẹ Thiên lao người ra đẩy Thiên té về phía bên kia đường, khi mẹ Thiên nhìn lên thì chiếc xe đã áp sát vào bà. Cha thiên thấy vậy cũng lao thẳng ra phía mẹ Thiên định kéo bà tránh chiếc xe nhưng đã quá muộn chiếc xe đâm thẳng vào họ. Máu từ chỗ cha mẹ Thiên nằm nhuộm đỏ cả một khoảng không rộng lớn...

    Thiên vội quay mặt mình hẳn ra phía cửa sổ xe buýt và nước mắt cậu rơi long lanh lấp lánh dưới ánh sáng của mặt trời. Mái tóc dài che mặt khiến cậu chắc rằng sẽ không ai nhìn thấy cậu khóc.

    Chiếc Lamborghini Aventador màu bạc lướt qua cổng trường Đại Học chầm chậm đỗ vào bãi giữ xe cho sinh viên, một nam sinh lịch lãm từ từ bước xuống xe. Chàng trai có gương mặt tuấn tú với mái đen ngắn đầy nam tính, cậu có thân hình hoàn mỹ của các nam người mẫu với chiều cao hơn 185 cm, Trên người cậu là một bộ suit màu xám lông chuột của nhà mốt ZEGNA, bên trong là chiếc áo thun màu xanh thiên thanh của hãng Berluti, dưới chân là đôi giày thể thao màu trắng cùng thương hiệu. tay trái đeo chiếc đồng hồ dây của Montblanc có giá khoảng 150 triệu đồng. Tất cả sinh viên ở xung quanh khu vực đấy đều phải trầm trồ cảm thán với sự ngưỡng mộ tột cùng đan xen một chút kích động.

    "Tớ chưa từng nhìn thấy ai đẹp trai như cậu ấy. Tớ thấy cả người nóng lên rồi nè." Cô gái váy vàng nói thì thầm với bạn mình.

    "Cậu ấy là con trai chủ tịch tập đoàn Jupiter đấy, nghe nói là cậu ấy có cả công ty riêng... cậu ấy mới lên báo cách đây mấy ngày. Đây này... tên là Lê Nguyên Vương..." Cô gái béo tóc dài cày nơ hồng gần bồn hoa nói với hai người bạn bên cạnh.

    "Tên cao ngạo ra vẻ này là ai vậy?" Một nam sinh bực bội đá cái thùng rác hình chim cánh cụt.

    Tiếng xì xầm râm ran cả một khu vực sân trường.

    "Ding dong ding dong..." Tiếng chuông điện thoại reo.

    Vương liền bắt máy.

    "Alo trợ lý Hoàng có chuyện gì thế?"

    "Xin lỗi giám đốc đã làm phiền vào ngày học đầu tiên của cậu nhưng công ty đang có chuyện mong cậu đến ngay."

    "Tôi biết rồi tôi sẽ về ngay đây."

    Vương cất điện thoại vào trong túi, bước lại vào trong xe lái thẳng ra phía cổng trường Đại Học.

    Thiên vừa xuống xe buýt đi vào cổng trường cũng là lúc xe Vương lướt qua. Hai kẻ xa lạ nhìn nhau vài giây rối hướng về ánh sáng của riêng bản thân mình.

     
  3. macthienvuong

    macthienvuong Thành Viên Đã Xác Thực
    • 1/6

    Tham gia ngày:
    29/11/21
    Thảo luận:
    4
    Đã được thích:
    0
    Nơi ở:
    tp hcm
    Giới tính:
    Cent
    3. Ngập Ngừng ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)

    Phía trước cửa tiệm áo cưới của mình, Nhi đang nhét mấy hộp sữa vào balo bé Châu.

    "Khi nào khát thì kêu cha lấy ra cho con uống nha Châu. Nhớ là không được rời khỏi cha lúc nào cũng phải theo sát cha. Mẹ đã bôi kem chống nắng cho con rồi tằm 3 giờ sau thì con phải nhắc cha bôi thêm cho con." Nhi nhắc nhở.

    "Anh nhớ rồi mà em đừng lo." Khang nói rồi lấy cái ba lô treo lên trước xe.

    "Anh thì lúc nào cũng nhớ rồi, anh nhớ lúc mới cưới anh xém làm cháy nhà vì quên đổ nước vào nồi cá kho không?"

    "Lúc đó anh chỉ muốn tự tay nấu món mà em thích... vậy mà."

    "Hôm đó bà Tám hàng xóm tưởng là cháy nhà chạy qua đập cửa quá trời."

    "Anh nhớ lúc đó bà Tám đang đắp cái gì trên mặt đen thùi lùi như là đất, chưa kịp rữa đã chạy qua nhà chúng ta báo động. Làm anh một phen kinh hồn."

    "Là hạt ngũ hoa, nói bao lần rồi..."

    "Ừ... giờ nhớ lại cứ buồn cười."

    Khang nhìn Nhi, ánh mắt hai người khẽ chạm vào nhau nhưng Nhi đã vội quay mặt tránh đi ánh mắt khắc khoải đó.

    "Thôi hai cha con đi đi. Chào con gái đi chơi vui vẻ nha con."

    "Con chào mẹ. Con yêu mẹ."

    "Mẹ cũng yêu con."

    "Em không đi với tụi anh thật hả." Đây đã là lần thứ hai Khang hỏi câu này.

    Nhi lại tránh ánh mắt của Khang lần nữa rồi lắc đầu từ chối.

    Như biết được trời sắp mưa chim mẹ đập cánh nhanh hơn bay vội về phía cái tổ được đan từ rơm và lá khô nằm trên ngọn cây. Tí tách, tí tách từng giọt mưa thay phiên nhau gõ nhẹ lên những chiếc lá môn to trong vườn, tưng tưng tưng mưa lại chạy qua gõ nhẹ lên những cái thùng thiếc đang được xếp úp ngược cạnh bụi huệ tây đỏ, tong tong tong tiếng mưa nhảy vào hồ cá bảy màu đầy sỏi trắng dưới đáy, lộp bộp lộp bộp tiếng mưa đùa giỡn trên máy tôn cũ. Dàn hộp sướng do mưa làm nhạc công đang chơi bản nhạc lời thì thầm của thiên nhiên. Nhi nhìn từng giọt mưa rơi ngoài hiên như những hạt châu tròn gieo mình xuống đất vỡ tan, cô đã từng tưởng rằng thời gian sẽ xóa nhòa tình cảm của cô dành cho Khang nhưng có lẽ cô đã lầm.

    Tiên ngồi trên bàn học cạnh cửa số, ngoài trời mưa vẫn đang rả rít. Từ ngày cô bị tai nạn chấn thương cột sống không đi lại được cô chỉ có thể quanh quẩn xung quanh nhà. Tiên đã trải qua hai lần phẫu thuật theo bác sĩ đánh giá là khá thành công chỉ cần nghỉ ngơi và tập vật lý trị liệu trong vòng nửa năm là Tiên có thể đi lại bình thường như trước đây. Đã có nhiều lúc Tiên đã cảm thấy cuộc đời mình thật nhiều bất hạnh, cô đã từng nghĩ đến điều dại dột nhất là tìm tới cái chết nhưng vì thương anh hai, thương ngoại , thương Út, Tiên đã nhanh chóng quên đi những điều đen tối đó. Tình thương của mọi người trong nhà đã cưu mang và bảo bọc cô. Nhi biết cuộc đời vốn là cuộc hành trình đầy chông gai và lắm thử thách nhưng có tiếp tục tiến về phía trước hay không là do bản thân cô quyết định. Cách đây mấy tháng Nhi đã bắt đầu viết lách ban đầu là những bài thơ sau đó là những truyện ngắn, dần dần việc ngồi vào máy tính dùng tay gỗ nên những câu chữ đã trở thành một động lực sống của cô.Tiên thẩn thờ nhìn ra ngoài sân một lúc lâu rồi chợt mỉm cười khi nghĩ ra tình tiết mới cho truyện ngắn của mình. Tiên thấy những ngày có mưa là những ngày Tiên có nhiều ý tưởng hay ho nhất.

    Thiên gấp gọn cây dù đã ướt đẫm nước mưa khi đã bước vào hiên tòa nhà khoa Quản Trị. Hên là mình nghe lời chị Nhi mang theo dù nếu không thì lớp mặt nạ phấn này đã bị cuốn trôi rồi Thiên thầm cảm ơn chị họ.

    "Bạn ơi xin lỗi có phải mình với bạn đã từng học chung không mình thấy bạn rất quen." Một giọng nam khỏe khắn và ấm áp vang lên phía sau Thiên.

    Thiên vội quay đầu lại nhìn đó là một nam sinh có chiều cao tương đồng với cậu. Chàng trai có một gương mặt thanh tú với chiếc mũi cao, phía dưới chân mày rậm như sâu rớm là đôi mắt hai mí, làn da trắng như trứng gà bóc, hàm răng trắng đều như những hạt bắp. Thiên sững sờ bất động khi thấy cậu nam sinh, không phải vì choáng ngợp bởi vẻ ngoài hào nhoáng của cậu mà là vì đây chính là Vũ bạn học của Thiên từ lớp một cho đến khi học hết cấp hai. Đến năm lớp 10 thì Vũ được mẹ chuyển vào học trường nội trú ở một tỉnh khác nên từ đó Thiên không còn gặp Vũ nữa. Thiên nhận ra Vũ ngay lập tức khi vừa quay mặt lại, dù đã ba năm không gặp nhưng hình dáng của một công tử con nhà giàu của Vũ vẫn không thay đổi chút nào vẫn rất sáng và rất lấp lánh. Nhưng trớ trêu thay ngay lúc này Thiên đang trong thân phận một đứa con gái thì làm sao có thể nhận bạn được cơ chứ. Thiên nhìn Vũ, Vũ nhìn Thiên hai người cứ nhìn nhau một hồi lâu không ai nói gì. Để chấm dứt tình huống kỳ cục này Vũ lên tiếng.

    "Xin lỗi bạn, chắc mình nhìn lầm người, thành thật xin lỗi."

    Chớp ngay cơ hội ấy Thiên gật đầu chào một cái rồi cấm đầu đi thẳng về phía hướng phòng học của mình theo như trên bản đồ.

    Sau một thời gian lạc lối cuối cùng Thiên đã tìm ra được phòng tập trung của lớp. Phòng học được xây dựng như một rạp chiếu phim với những hàng ghế gần bảng thì thắp sau đó sẽ cao dần lên. Thiên chọn cho mọi một chỗ ngồi cuối lớp thật xa mọi người. Thiên quyết định trong suốt thời gian mình thay Tiên đi học cậu sẽ trở thành một sinh viên tàng hình có nghĩa là sự hiện diện hay vắng mặt của cậu đều không ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới. Đúng vậy phải trở thành người vô hình để sau này Tiên quay lại thì cũng không bị ai nghi ngờ Thiên tự nhũ.

    Nhưng đời thường không như là mơ và đời thường giết chết mộng mơ. Vũ từ ngoài bước vào lớp đi về phía Thiên, chọn một chỗ ngồi ở cái bàn cách chỗ Thiên cái đường đi. Thiên giả vờ như không thấy kéo tóc che mặt, mở cặp lấy sách vở ra. Sao cậu ta lại học chung lớp với mình thế này Thiên đau khổ. Mỗi khi hồi hợp là Thiên bắt đầu quay bút, cây bút trong tay Thiên chuyển từ ngón tay này qua ngón tay khác một cách vô cùng uyển chuyển, tốc độ quay tăng dần theo nhịp tim của Thiên, tốc độ quay mỗi lúc một nhanh hơn đến khi không kiểm soát được nữa cây bút văng khỏi tay Thiên bay lên không trung rồi rơi xuống đất. Nó rơi trúng ngay dưới chân của Vũ. Vũ cúi người xuống nhặt cây bút rồi đưa trả lại cho Thiên.

    "Của cậu nè." Vũ chồm người qua lối đi đưa bút cho Thiên.

    "Cám ơn." Thiên nhận bút từ tay Vũ nhưng vẫn cúi mặt xuống đất.

    ...

    Lớp học dần dần đã phủ kín sinh viên, mọi người đều chú tâm vào công việc của riêng mình không ai để ý hay nghi ngờ gì về Thiên, điều này làm cậu cảm thấy an tâm phần nào. Thiên đã học thuộc lòng cuốn sổ ghi nội quy khi làm còn gái của Nhi đưa, cậu tự tin mình có thể đọc ngược nó mà không sai chữ nào. Cậu bắt đầu đều chỉnh những đều mà con gái không được làm. Thiên khép hai chân của mình lại gần nhau, cậu đã biết lấy tay che miệng khi ngáp và hạn chế tối đa hành động ngoái mũi, khi ngứa cậu sẽ lấy ra một miếng khăn giấy rồi nhẹ nhàng đưa lên mũi. Đấy là những gì cậu nghĩ còn thực tế thì có nhiều khi vô thức cậu nhìn xuống thì thấy hai chân mình đang tạo ra một chữ V à không là một cũ U to. Thiên đã hốt hoảng khi thấy hai đầu ngón tay mình đã vò một cục cứt mũi thành một khói cầu to tròn đều, may mắn là cậu kịp dừng lại trước khi định búng nó lên bàn phía trước mặt. Cậu vừa ngáp mà quên đưa tay lên che. Thiên đưa mắt nhìn một vòng quanh lớp học, may quá không ai nhìn thấy cả Vũ cũng đang bấm điện thoại nên chắc cũng không thấy. Thiên thở phào một cái thấy nhẹ nhỏm cả người.

    Đúng 7 giờ một nữ giảng viên người dong dỏng cao mặc trên người chiếc đầm chít eo phối bèo màu đen thanh lịch chầm chậm bước vào lớp. Đầu tiên cô giới thiệu sơ lược về bản thân, cô nói chuyện rất vui nên cả lớp cười rất nhiều. Sau đó cô bắt đầu giời thiệu sơ lược về môn học của ngày hôm nay môn Kỹ Năng Giao Tiếp. Tầm 7 giờ 20 thì cô bắt đầu vào bài học đầu tiên.

    11giờ 30 buổi học kết thúc khi cô giáo bước ra khỏi lớp thì một thầy giáo khác bước vào.

    "Chào mừng các em đến với khoa Quản Trị, thầy xin tự giới thiệu thầy Tên là Võ Hồng Phát sẽ là thầy chủ nhiệm của các em trong bốn năm học tại trường Đại Học."

    Cả lớp đồng vỗ tay. Thầy Phát vẫy tay ra hiệu cảm ơn.

    "Để lớp chúng ta hoạt động trôi chảy, bây giờ chúng ta sẽ tiến hành bầu chọn cán sự lớp. Cán sự lớp chính là người kết nối giữa sinh viên và thầy cô cho nên thầy cần những bạn thật nhiệt tình và cháy hết mình. Em nào xung phong xin hãy giơ tay lên."

    Buổi sinh hoạt kết thúc sau khi đã bầu được được một lớp trưởng và hai lớp phó. Mọi người giải tán để dùng bữa trưa chuẩn bị cho buổi học buổi chiều sẽ bắt đầu vào lúc 13giờ 30. Thiên lang thanh một mình trông sân trường phủ đầy cậy xanh, chọn chiếc ghế đá ngay dưới gốc cây lớn có hoa màu vàng để nghĩ ngơi. Thiên lấy hộp cơm được bà ngoại chuẩn bị cho ra dể trên đùi, hôm nay thiên ăn cơm với thịt kho tiêu, trứng hấp kèm canh khoai mỡ. Thiên thấy bóng Vũ vừa lướt qua ở đàng xa, Vũ đang đi về hướng căn tin của trường. Thiên muốn nói chuyện với Vũ nhưng sợ Vũ sẽ phát hiện ra mình là kẻ giả mạo. Thiên múc một ít canh chan vào cơm để cho dễ ăn hơn. Thiên nhớ Vũ thích ăn canh khoai mỡ lắm, cậu ta có thể ăn cả tuần mà không biết ngán. Thiên nghĩ thầm nếu giờ mà có thể nói chuyện với Vũ thì Thiên sẽ nhường hết phần canh này cho Vũ. Thiên quen Vũ trong một hoàn cảnh cũng khá là đặt biệt. Những kỷ niệm xưa như cuốn phim trắng đen chạy trước mắt Thiên.

    Nhà Thiên và Vũ nằm cách nhau một con hẻm, từ nhỏ Thiên và Vũ đã học chung với nhau nhưng hai người thật sự trở thành những người bạn thân của nhau là bắt đầu từ năm cả hai học lớp 7.

    Một buổi chiều cách đây 6 năm khi Thiên vừa ra khỏi cổng trường.

    "Tiền tháng này đâu mau nộp cho tụi tao, mày nộp chậm hai ngày rồi đó." Một học sinh to béo đang chặn đường của Vũ xung quanh là bốn thằng khác người nhỏ hơn.

    "Tiền đây." Vũ rút tiền từ trong túi ra đưa cho tên béo.

    "Ngoan từ nay nhớ đóng tiền đúng hạn đó nếu không tụi tao không bảo vệ mày được đâu."

    Cả bọn đã lấy được tiền định bỏ đi.

    "Tụi mày làm gì đó. Mau trả tiền lại cho bạn tao." Thiên hét lớn chạy lại chỗ Vũ lao vào giật lại tiền từ tay nên béo.

    "Muốn làm anh hùng hả, tụi bây đâu đánh nó." Tên béo ra lệnh.

    Bốn tên hùng hổ lao vào đánh Thiên nhưng chúng đâu ngờ rằng khi mới học lớp 6 Thiên đã là đai vàng Karate nên chỉ bằng vài cú đánh Thiên đã khiến cả bốn nằm dài trên đất.

    Thiên quay lại chỗ Vũ

    "Tiền nè cậu cất vào đi, chúng ta cùng về nhà thôi có tớ đây không ai dám ăn hiếp cậu đâu."

    "Chắc là chưa về được đâu." Vũ bình thản nhìn Thiên.

    Từ phía xa bốn tên côn đồ khác kéo đến trên tay mỗi đứa cầm một thanh gỗ dài. Chúng hung hãn tiến về phía Thiên và Vũ.

    "Đại ca chính là cái thằng ốm đó đã đánh tụi em." Thằng béo lên tiếng.

    Tên đại ca ốm cao nhìn thiên với ánh mắt khinh bỉ.

    Thiên quay qua Vũ nói nhỏ:

    "Chạy trước đi để tớ giữ chân chúng lại. Chúng đông quá tớ không thắng được đâu. Chạy vô trường kêu thầy ra cứu tớ. Cậu có 10 phút."

    "Không cần nhờ thầy đâu... Để tớ giúp cậu một tay." Vũ vừa nói vừa lôi ra một cặp côn gỗ dài.

    Thiên nhìn Vũ mà không sao thốt nên lời vì quá bất ngờ.

    Vũ đưa cho Thiên một thanh gỗ tròn dài tầm 40 cm làm vũ khí.

    "Cậu xài cái này được không?" Vũ hỏi.

    "Được." Thiên trả lời chắc nịch.

    Tên côn đồ ốm cao hét lớn ra lệnh cho bọn đàn em.

    "Xiên tụi nó."

    Thiên và Vũ cũng hét lớn rồi lao vào đánh nhau. Hai người bạn cùng liên thủ một cách nhịp nhàng đánh tan lũ côn đồ, kết quả chúng phải bỏ chạy như ong vỡ tổ với đầy thương tích trên người, đứa thì gẫy mũi, đứa thì u đầu, đứa thì mất răng. Tuy chiến thắng nhưng Thiên và Vũ phải nhập viện vì Thiên bị gãy tay trái, Vũ thì rách một đường dài trên đầu. Sau khi xuất viện hằng ngày Vũ đều chạy xe đạp qua rước Thiên đi học vì tay Thiên vẫn còn băng bột. Sau đó dù tay Thiên đã lành thì Vũ vẫn ghé qua rước Thiên như một thối quen. Từ đó Thiên và Vũ trở thành hai người bạn thân thiết của nhau.

     
Xenforo Comunity/ iHax Community