TÌM KIẾM CHỦ ĐỀ

Đam Mỹ Việt: Bởi vì, Em yêu Anh

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Lâm Gia Minh, 12/1/19.

  1. Lâm Gia Minh

    Lâm Gia Minh
    • 13/23

    Tham gia ngày:
    27/12/18
    Thảo luận:
    26
    Đã được thích:
    40
    Giới tính:
    Nam
    Nghề nghiệp:
    Nhà văn viết truyện gay 18+ online
    Nơi ở:
    Quận 4
    Web:
    Giới tính:
    Bot
    Bởi vì, Em yêu Anh

    Đam Mỹ Việt

    One shot

    Minh Tobias

    1/2019

    “Đừng có gặp tao nữa.” Gia Khang thẳng thừng.
    “Tại sao?” Tiểu Huy đưa mắt nhìn cậu.
    “Người ta sẽ biết tao chơi với một đứa luyến nam như mày, giờ tao đã trở thành hotboy của trường rồi, tao không muốn mất đi cái danh tiếng mà tao đã gầy dựng ấy.” Gia Khang lạnh lùng.
    “Vậy còn tình bạn từ lúc nhỏ của chúng ta?” Tiểu Huy nói.
    “Quên nó đi, nó thuộc về quá khứ rồi.” Gia Khang đáp rồi đóng cửa lại trước mặt người bạn tri kỉ đã từng hẹn ước mãi mãi là bạn thân nhất của nhau.
    Tiểu Huy đứng đó lặng người một hồi lâu rồi âm thầm bước đi, từng bước chân là mỗi một giọt nước mắt của cậu rơi xuống, ở phía trên cửa sổ phòng của Gia Khang, tấm màn bỗng đong đưa.

    “Cậu tên gì?” Gia Khang tám tuổi đưa tay ra trước mặt cậu bé sáu tuổi Quang Huy, người cậu bé trầy xước, quần áo thì dính đầy bùn đất, xung quanh là bốn đứa trẻ khác bị đánh nằm la liệt.
    Quang Huy hoảng sợ run rẩy liên hồi, mắt không dám ngước nhìn Gia Khang.
    “Đừng sợ, tôi đánh hết bọn chúng rồi, không ai dám ăn hiếp cậu nữa đâu, tên gì hả tí hon?” Gia Khang nhe răng cười.
    “Tí…tí hon…?” Quang Huy ngước mắt nhìn cậu bạn.
    “Cậu đó, con trai gì mà nhỏ xíu, hèn gì dễ bị tụi nó ăn hiếp.” Gia Khang, “Đưa tay đây.”
    Quang Huy nắm lấy, cậu bạn kia kéo cậu dậy, đưa tay phủi phủi đất cát dùm cho Quang Huy.
    “Mèn ơi, tụi nó nỡ đánh một cậu nhóc nhỏ nhắn dễ thương đến thế này sao? Lũ cẩu nhân.” Gia Khang vừa nói vừa chỉnh lại quần áo chỉnh tề cho bạn.
    “Chào, tôi là Gia Khang, còn cậu?” Gia Khang mỉm cười tươi.
    “Q…Quang Huy.” Cậu bé ấp úng, hai má ửng đỏ, mắt cứ nhìn chằm chằm Gia Khang.
    Bởi vì đó là ngày đầu tiên cậu gặp được vị anh hùng của đời mình.
    “Mặt tôi dính gì hay sao mà nhìn ghê vậy?” Gia Khang nhíu mày.
    “K…không…có gì.” Quang Huy đỏ mặt cúi xuống.
    “Có muốn làm bạn với tôi không?” Gia Khang chợt hỏi.
    Muốn.
    Quang Huy hiện tại đang đứng đó, nước mắt ròng ròng.
    Rất rất muốn.
    Cậu muốn làm bạn với Gia Khang cho đến hết kiếp này, và nếu được cả những kiếp sau nữa.
    Nhưng vị anh hùng mà cậu thầm ngưỡng mộ một đời đã đi xa rồi, như bao người khác, đã bỏ rơi cậu…Cuối cùng cậu cũng chỉ có một mình, qua bao năm tháng, lại trở về điểm xuất phát.

    Sáng hôm sau, khi Gia Khang đi đến lớp, cậu ngồi vào bàn và bất ngờ lôi ra một hộp cơm ai đó đã mua sẵn cho mình, cậu không nhìn quanh, vốn dĩ cậu biết rõ ai đã mua nó, đó là thói quen thường ngày của Quang Huy, cậu tiểu thụ ngày nào cũng dậy sớm, đi bộ đến tiệm cơm tấm Bà hai để mua cho bạn mình một hộp cơm sườn trứng rồi để trong hộc bàn.
    Ngồi ở dãy bàn phía sau, Quang Huy mỉm cười lặng lẽ khi Gia Khang ăn ngon lành hộp cơm như mọi ngày, cậu đã không vứt nó đi như tiểu thụ đã tưởng tượng. Có lẽ Gia Khang vẫn còn có một chút tình cảm với cậu. Tiểu thụ tự an ủi bản thân như thế.
    Giờ ra chơi, Gia Khang cùng đám bạn chơi đá banh như thường lệ, và Quang Huy thì ngồi ở một góc kín phía xa âm thầm theo dõi.
    Gia Khang bị té ngã, đầu gối cậu chảy máu rất nhiều. Quang Huy lập tức đứng dậy, cậu chạy đi đâu đó một cách vội vã.
    “Ui đau quá, mẹ nó.” Gia Khang ngồi xuống chiếc bàn học của mình, vết thương đã được cô y tá trường băng bó, mặt mày nhăn nhó hít hà. Cậu theo thói quen lại thọc tay vào hộc bàn, lần này cậu moi ra một hộp thuốc giảm đau và mau lành vết thương, đây là loại thuốc tốt nhất và mắc tiền nhất, chỉ có nhà thuốc cách đây hai khu phố mới có bán.
    Gia Khang quay mặt xuống nhìn Quang Huy, cậu tiểu thụ đang cố giả vờ đọc sách chả thèm quan tâm, nhưng Gia Khang có thể nhìn thấy những giọt mồ hôi đang đọng trên trán và cổ tiểu thụ, trước giờ Quang Huy chỉ đổ mồ hôi khi cậu chạy một quảng đường xa với tốc độ nhanh nhất.
    “Là cậu mua phải không?” Gia Khang chặn đường Quang Huy và lôi cậu vào một phòng kín.
    “Phải thì sao? Không phải thì sao?” Quang Huy đưa mắt nhìn lại.
    “Tôi đã nói đừng có tỏ ra quan tâm tới tôi nữa.” Gia Khang nhíu mày.
    “Cậu đâu thể cấm người khác ngừng quan tâm tới mình.” Quang Huy đáp trả.
    “Cậu!!!” Gia Khang giơ nắm đấm lên nhưng rồi cậu lại bỏ xuống và nhanh chóng đi ra khỏi phòng.
    Quang Huy cố nuốt trôi những giọt nước mắt vào bên trong rồi cũng lẩn thẩn đi về.
    Buổi tối hôm đó, Quang Huy đưa mắt ngước nhìn tấm lịch treo tường, mai là sinh nhật 17 của cậu, năm nào Gia Khanh cũng tổ chức tiệc cho cậu vào 12 giờ đêm, chỉ có hai người, cậu bạn mang một chiếc cupcake nhỏ, cắm một cây đèn cầy trên chiếc bánh rồi hát bài Happy Birthday cho Tiểu Huy nghe.
    “Liệu ngày mai cậu ấy có đến nơi mà cả hai vẫn thường đến vào sinh nhật của mình?” Quang Huy tự hỏi bản thân câu đó.

    Sáng hôm sau, khi vừa bước chân vào cổng trường thì Quang Huy nghe thấy một đứa trong nhóm bạn của Gia Khanh khều tay cậu bạn và nói. “Ê, thằng luyến ái kìa, chọc nó không?”
    “Mày chọc nó làm gì, thứ ấy đáng để mày tốn thời gian không?” Gia Khanh nói ngay.
    “Ê, tao nghe nói mày với nó lúc trước có quen nhau, phải không?” Người bạn này đưa ánh mắt dò xét.
    “ĐỨA NÀO ĐỒN? Tao mà có liên hệ với cái thứ đó sao?” Gia Khanh sửng cồ lên.
    “Nếu vậy mày cho nó uống nước bồn cầu đi.” Người bạn thách thức.
    Tất cả đều đồng loạt tán thành, Gia Khanh có vẻ chần chừ thì Quang Huy đã ở ngay trước mặt cả bọn.
    “Tao không có quen thằng này.” Quang Huy hướng mắt về Gia Khanh, “Muốn làm gì thì làm đi, thằng ngu, nếu mày dám làm.”
    Gia khanh nắm lấy cổ áo cậu lôi vào nhà vệ sinh, cậu khóa chặt cửa, quay lại nhìn Quang Huy, tay nắm lại nhưng rất run rẩy.
    “Tôi sẽ bảo vệ cậu bằng đôi tay này.” Gia Khanh 10 tuổi nắm chặt nắm tay đưa lên trong sinh nhật tám tuổi của Tiểu Huy.
    “Tôi…tôi…” Gia Khanh hiện tại đang đầy bối rối.
    “Làm đi, cứ làm đi.” Quang Huy bình thản vô cùng.”LÀM ĐI.” Cậu gào lên.
    Gia Khanh cứ đứng đơ người ra, Quang Huy đi đến bồn cầu, tự ngồi xuống rồi nhúng đầu vào bồn cầu.
    “Cậu…cậu…?” Gia Khanh hoảng hốt.
    Quang Huy đầu tóc ướt mem đến tận vai, lạnh lùng đi ra, bọn kia cứ tưởng Gia Khanh đã làm nên chạy đến ca ngợi cậu rồi buông những lời phỉ báng đến Quang Huy.
    Tiểu thụ không khóc, cậu ngược lại rất vui, khóe môi chợt mỉm cười, vì cậu đã cứu được người bạn tri kỉ của mình, cuối cùng thì cậu cũng có thể đứng ra bảo vệ cho vị anh hùng của đời mình, dù chỉ một lần.
    12 giờ đêm, Quang Huy ngồi một mình trên chiếc ghế ở công viên, gió rít lên ầm ầm, cậu lẩm bẩm, “Chúc mừng sinh nhật Tiểu Huy.”
    “Cậu muốn quà gì cho ngày sinh nhật thứ mười hai nào?” Gia Khanh mười bốn tuổi nhe răng cười sau khi thổi cái bánh cupcake mà cậu mới mua cho tiểu thụ tri kỉ.
    “Được làm bạn với cậu mãi mãi.” Quang Huy 12 tuổi đáp.
    “Tôi vẫn đang làm bạn với cậu mà, ước cái khác đi.” Gia Khanh trau mày.
    “Vậy cậu làm bạn trai tôi đi, chỉ trong đêm nay thôi.” Quang Huy đánh liều.
    Cứ tưởng Gia Khanh sẽ đứng dậy bỏ về nhưng không, cậu thiếu niên mỉm cười, “Ok thôi, thế bạn gái của anh muốn gì thêm nữa nè?”
    “Bạn gái hahaha.” Quang Huy bật cười.
    “Sao lại cười anh?” Gia Khánh nhăn mặt.
    “Không, em chỉ mắc cười thế thôi, hai thằng con trai tự nhiên kêu nhau bằng bạn trai bạn gái haha.” Quang Huy nói.
    “Em còn đẹp hơn khối đứa con gái mà Huy.” Gia Khanh cất tiếng.
    “Thế nếu em là con gái thì anh có yêu em không?” Quang Huy đưa mắt hỏi.
    “Không cần em phải là con gái thì anh mới yêu đâu.” Gia Khanh đáp.
    Quang Huy hiện tại ngước lên bầu trời, nơi những vì sao đang lấp lánh, giờ này chắc có lẽ Gia Khanh đã ngủ say dưới lớp chăn êm niệm ấm rồi, cậu ấy đã thật sự từ bỏ người bạn tri kỉ này rồi, tiểu thụ thẳng tay ném chiếc bánh cupcake tự mua xuống đất rồi bỏ đi mà nước mắt tuôn rơi không ngừng.
    Khi tiểu thụ đi mất, Gia Khanh xuất hiện sau bụi rậm phía trước, cậu nhặt chiếc bánh cupcake lên, một nửa chiếc bánh đã bị dập bể nát, như tình cảm của hai người vậy, cậu ngồi xuống đúng vị trí mà Tiểu Huy đã ngồi khi nãy.
    “Chúc mừng sinh nhật Tiểu Huy.” Gia Khanh thầm thì.

    Những giấc mơ sẽ có một ngày phải thức giấc.
    Những ước mơ cũng sẽ đến lúc phải từ bỏ.

    “Tiểu Huy.” Gia Khanh mười tám tuổi quay lại nhìn cậu bạn, cả hai đang nằm trên một cánh đồng cỏ bao la.
    “Sao hả?” Quang Huy hỏi lại.
    “Cậu mười sáu rồi phải không?” Gia Khanh hỏi.
    “2 tháng nữa ông ơi.” Quang Huy đáp.
    “Lâu quá.” Gia Khanh tặc lưỡi.
    “Chi vậy?” Quang Huy liếc mắt về phía bạn.
    “Muốn thịt cậu chứ sao.” Gia Khánh đáp thẳng thừng.
    “Đồ điên.” Quang Huy bật dậy đánh vào người Gia Khanh khiến cậu bạn đưa tay lên đở.” Mất trí rồi hả?”
    “Cậu quên cậu là bạn gái của tôi sao?” Gia Khanh đưa mắt nhìn.
    “Chuyện đó lâu rồi, mà chỉ có hiệu lực trong đêm sinh nhật tôi thôi.” Quang Huy nói.
    “Thì ý là sinh nhật sắp tới của cậu, cho tôi trinh trắng của cậu nha? tiểu mỹ thụ.” Gia Khanh chợt đáp.
    “Cậu vừa gọi tôi là gì?” Quang Huy bất ngờ.
    “Tiểu mỹ thụ, không phải giới của cậu gọi người làm vợ bằng cái tên đó sao?” Gia Khanh đáp.
    “Người như cậu mà cũng biết những ngôn từ của tụi này ư?” Quang Huy bật cười thích thú.
    “Sao chứ? Cậu là bạn thân nhất của tôi, dĩ nhiên là tôi phải hiểu rõ luôn giới cậu rồi, để có gì còn giúp được cậu chứ, không phải sao?” Gia Khanh viện lí do.
    “Rồi mắc gì muốn lấy trinh trắng của tôi?” Quang Huy nhíu mày.
    “Không là tôi thì cũng sẽ là thằng khác, nên tôi muốn là người con trai đầu tiên có được sự trong trắng của cậu.” Gia Khanh đáp.
    “Chưa thấy thằng trai thẳng nào biến thái như cậu hết.” Quang Huy liếc nhìn cậu bạn.
    “Biến thái mới chơi chung với biến thái.” Gia Khanh đáp.
    “Nói gì đó?”
    “Không có gì đâu Huy tiểu thư.” Gia Khanh chối ngay.
    “À, NAY GAN QUÁ.” Quang Huy ngồi đè lên người cậu bạn , ngắt nhéo tới tấp.
    “ĐAU…ĐAU QUÁ….ĐỪNG….” Gia Khanh la lên um sùm.

    Buổi sáng cuối cùng của tháng 12 lạnh lẽo, Gia Khanh đang trò chuyện hào hứng với đám bạn, đèn xanh bật lên, dòng người vội vã băng qua đường, Gia Khanh cúi xuống cột lại dây giầy bị bung, bình thường Quang Huy sẽ đến nhà của cậu, nấu cho cậu ăn, phơi đồ cho cậu sạch sẽ, rồi cột dây giầy cho cậu rồi cả hai mới đến trường, vì cha mẹ Gia Khanh thường xuyên công tác ở nước ngoài nên Quang Huy thay họ chăm sóc cho tri kỉ của mình, và cậu tiểu thụ coi đó là vinh dự của bản thân.
    “CẬU NHÓC, MAU TRÁNH RA.” Tiếng ai đó thét to lên.
    Chiếc xe tải đang mất thắng lao đến Gia Khanh, trong phút chốc đó, toàn thân cậu bỗng cứng đờ, rồi Quang Huy từ đâu xuất hiện, kịp đẩy cậu ra trong tích tắc.
    ẦM MỘT TIẾNG LỚN VANG LÊN.
    Bàn tay trắng nõn mịn màng của Tiểu Huy vẫn còn lòi ra dưới gầm xe tải cùng những dòng máu đỏ tươi.
    Gia Khánh lặng người đi trong một hai giây rồi cậu lao đến, ôm lấy thi thể cậu bạn, cậu gào đến lạc giọng, thứ gì đó bỗng thức tỉnh bên trong người Gia Khanh, thứ đó cuối cùng cũng đã chiến thắng sự hèn nhát nhưng có lẽ đã quá muộn màng.
    Cha mẹ của Quang Huy chạy vào bệnh viện, họ chạy thẳng qua Gia Khanh, mặt mày cả hai xanh lè xanh lét, Gia Khanh ngồi đó, hai tay bóp chặt lại, người run lên từng cơn, nước mắt nước mũi lem nhem trên khuôn mặt trắng như tượng của mình, áo cậu vẫn còn dính máu của Tiểu Huy.
    Sau hai tháng hôn mê, cuối cùng Quang Huy cũng đã mở mắt, nhưng bác sĩ nói cậu đã bị mất trí nhớ, cha mẹ cho cậu xin nghỉ học một năm để tịnh dưỡng, Gia Khanh có đến nhà cậu nhưng cha mẹ Quang Huy đã không cho Gia Khanh vào nhà, người mẹ có thể nhìn thấu nỗi đau trong con tim của con trai mình và bà biết Gia Khanh chính là nguyên nhân cho chuyện đó.
    “Cậu không xứng đáng với tiểu thiên thần của tôi.” Đó là nguyên văn câu nói của bà khi bà đóng sầm cửa lại trước mặt Gia Khanh hệt như cái cách mà cậu đã làm với Tiểu Huy.

    “Nghe nói thằng luyến ái đó tỉnh lại rồi, mà bị mất trí nhớ.” Một đứa trong nhóm của Gia Khanh đứng bàn tán khi cậu vừa bước vào lớp.
    “Nó bị mất trí nhớ, tao cứ mong là chiếc xe hôm đó cắn nát đầu nó l…” Tên này chưa nói xong hết câu đã bị Gia Khanh nhào vô đánh tới tấp, máu từ miệng và mũi tên này dính đầy lên tay của cậu.
    Gia Khanh bị đình chỉ học 3 tháng. Cậu ngồi ở chiếc ghế ngoài công viên, nơi mà cả hai vẫn thường tổ chức sinh nhật hằng năm cho Quang Huy. Cậu ngồi đó, con tim thổn thức đầy nhói đau, hóa ra đây là cảm giác mà Tiểu Huy đã trải qua, con tim đau như bị ai đó cầm bóp chặt rồi cố xé ra thành từng mảnh, Tiểu Huy của cậu đã từng bị dày vò như thế trong một thời gian dài, sao cậu ấy…..sao em ấy có thể chịu đựng được?
    Gia khanh bật khóc, cậu ôm lấy đầu, người run lên từng cơn, cậu là một thằng bạn tồi, tồi nhất. Cậu đã hứa sẽ bảo vệ và chăm sóc cho Tiểu Huy suốt đời nhưng hóa ra trước giờ đều là do em ấy bảo vệ chăm sóc ngược lại cậu.
    Mẹ của em ấy đã đúng, cậu không xứng đáng có một thiên thần như vậy ở bên cạnh.
    Hộp cơm trong ngăn bàn.
    Bịch thuốc giảm đau.
    Chiếc bánh cupcake.
    Tiểu Huy tự ấn đầu mình vào toilet.
    Chiếc xe lao đến và Tiểu Huy đã lao đến đẩy cậu ra.
    Em ấy nằm đó, bất tỉnh, máu me đầy người, nhưng khóe miệng vẫn mỉm cười.
    “Anh vẫn bình an…” Đó là những câu cuối cùng mà Tiểu Huy thì thầm với Gia Khanh trước khi chìm vào hôn mê.
    “Tình yêu chỉ đơn giản thế thôi.” Một giọng nói cất lên.
    Gia Khanh ngước mặt lên nhìn, cậu không thèm giấu đi khuôn mặt với hai cặp mắt khóc đến sưng húp của mình. Một cô gái đẹp tựa thiên thần, ngồi xuống kế bên cậu.
    “Chị là ai?” Gia Khanh đưa mắt hỏi.
    “Thiên thần.” Cô gái nhẹ đáp.
    “Đừng giỡn nữa, tôi không có tâm trạng đâu.” Gia Khanh liếc sang chỗ khác.
    “Tại sao cậu lại khóc? Chẳng phải chính cậu đã chọn từ bỏ Tiểu Huy sao?” Cô gái bỗng lên tiếng.
    “Vì tôi là một thằng khốn.” Gia Khanh đáp.
    “Cậu còn là một kẻ hèn nhát nữa.” Cô gái nói thêm.
    “Phải, tôi còn là một kẻ hèn nhát, không dám đứng lên vì tình yêu của mình.” Gia Khanh gật đầu.
    “Vậy thì chưa quá muộn đâu.” Cô gái chợt nói.
    “Đã quá muộn rồi, tôi đã mất em ấy, tôi đã mất Tiểu Huy của mình rồi.” Gia Khanh nói, mắt anh lại cay xòe.
    “Tình yêu không nhất thiết là phải bên nhau trọn đời, đôi khi tình yêu đơn giản chỉ là được nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc và…bình an.” Cô gái nói.
    Câu nói khiến Gia Khanh nhìn cô chằm chằm.
    “Mau lên đi.” Cô gái đánh vào vai Gia Khanh một cái, “Mau đi gặp cậu ấy.”
    “Tôi…tôi…” Gia Khanh lưỡng lự, cậu không còn mặt mũi nào để nhìn mặt Tiểu Huy nữa.
    “Cậu đã phạm sai lầm trước đây vì giấu kín nỗi lòng mình, đừng mắc phải sai lầm ấy lần nữa, MAU.” Cô gái giục.
    Gia Khanh hít sâu một cái rồi đứng bật dậy, cậu chạy được một đoạn rồi quay lại phía sau để cảm ơn cô gái lạ mặt ấy thì không thấy ai ở đó nữa, Gia Khanh chạy hết tốc lực đến nhà Tiểu Huy, cậu gõ cửa.
    “Lại là cậu…” Mẹ của Tiểu Huy vẻ mặt không hề hài lòng khi thấy Gia Khanh ở trước cửa.
    “Con…con xin cô…làm ơn…con chỉ muốn gặp Tiểu Huy một lần mà thôi…làm ơn….con xin cô…” Gia Khanh quỳ xuống trước cửa khiến người mẹ vô cùng lúng túng.
    Cuối cùng bà cũng để cậu vô nhà, Gia Khanh hồi hộp đi vào phòng của Tiểu Huy, tiểu thụ kia rồi, cậu đang ngổi trên chiếc giường thân quen, tay cầm một cuốn sách, mắt thì chăm chú.
    “Tiểu Huy.” Gia Khanh nhẹ gọi.
    “Cậu là ai? Trợ lí của vị bác sĩ trị liệu mới hả?” Tiểu Huy hạ cuốn sách xuống đưa mắt nhìn.

    Gia Khanh chợt xúc động, vẫn là ánh mắt đó, ánh mắt mà cậu đã thầm thương trộm nhớ, ánh mắt của một tiểu mỹ thụ mà cậu đã phải lòng từ lần đầu gặp mặt nhưng lại quá hèn nhát để thổ lộ, cậu đã chọn cách chôn sâu trong nơi tận cùng của trái tim và từ bỏ cậu bạn ấy.
    “Gia…Gia Khanh đây, người bạn thân nhất của cậu đây.” Gia Khanh cất tiếng.
    “Tôi không có bạn thân gì với ai hết, tôi chỉ có một mình thôi, cô đơn là bạn của tôi, không phải cậu.” Tiểu Huy đáp.
    Câu nói của em ấy như ngàn vết dao đâm vào tận tâm cang Gia Khanh, đó cũng là cảm giác của Tiểu Huy khi cậu nói ra những lời tàn nhẫn rồi đóng rầm cửa trước mặt em ấy.
    “Cậu không nhớ tôi sao? Làm ơn đi Tiểu Huy, Gia Khanh đây mà? Xin đừng quên tôi…xin đừng quên anh…” Hai hàng lệ tuôn dài xuống gò má của cậu trai.
    “Xin lỗi nhưng tôi không nhớ được cậu…cậu có quan trọng với tôi trước đây không?” Tiểu Huy chợt nhíu mày.
    “Tôi….” Gia Khanh ú ớ.
    Phải, cậu có quan trọng với em ấy hay không?
    “Có.” Gia Khanh đáp, cậu quay mặt lại, nước mắt đã ướt đẫm bờ vai, “Gia Khanh rất quan trọng với Tiểu Huy, cậu ấy đã bất chấp mọi thứ vì Gia Khanh, thậm chí là cả mạng sống, Gia Khanh là một thằng tồi, một thằng bạn hèn nhát, cậu ta cũng thầm yêu trộm nhớ tiểu mỹ thụ ấy nhưng lại không có dũng khí để nói ra, không có bản lĩnh để bảo vệ em ấy trước mọi người…để rồi đánh mất em ấy…đánh mất chân tình của đời mình.” Gia Khanh bật nói.
    Tiểu Huy nhìn cậu một hồi rồi lại đưa cuốn sách lên đọc như không có chuyện gì xảy ra.
    “Tại sao em lại lao ra chặn chiếc xe cho anh hả Tiểu Huy, liệu anh có xứng đáng để em làm như thế không?” Gia Khanh nói, cậu biết Tiểu Huy sẽ không bao giờ có thể trả lời cho cậu biết được, vì Tiểu Huy mà cậu biết đã mãi rời xa cậu rồi…mãi mãi.
    Đứng đólặng người nhìn Tiểu Huy một hồi lâu rồi Gia Khánh buồn bã bước đi, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi, và tim cậu thì nhói đau từng hồi, hết rồi, hết thật rồi, cậu đã mất Tiểu Huy của mình rồi…
    “Em sẽ luôn làm như thế, bởi vì, em yêu anh.” Tiểu Huy chợt cất tiếng khiến Gia Khanh dừng lại đột ngột. Cậu xoay người lại nhanh như chớp.
    Tiểu Huy đứng đó, hai mắt cậu mỹ thụ cũng rơi những giọt lệ, “Vì anh xứng đáng.”
    Gia Khanh lao đến ôm chầm lấy cậu bạn rồi òa khóc nức nở như một đứa con nít.
    “Anh xin lỗi em, Tiểu Huy, anh là thằng bạn trai tồi tệ, khốn nạn.” Gia Khanh gào lên.
    “Nhưng em lại yêu cái tên bạn trai tồi tệ, khốn nạn đó mất rồi.” Tiểu Huy nhẹ cất tiếng khi đầu cậu tựa vào bờ vai rắn chắc của Gia Khanh.


    Đoạn kết
    “Chúc mừng sinh nhật em, Tiểu Huy của anh.” Gia Khanh chìa ra chiếc cupcake, khuôn mặt anh lấm tấm mồ hôi, quần áo thì xốc sết.
    “Anh đánh nhau giành chiếc bánh hay sao mà tả tơi thế này?” Tiểu Huy đứng dậy lo lắng, cậu kiểm tra khắp người anh.
    “Kẹt xe dữ quá, nên anh bỏ xe chạy bộ đến đây cho kịp mười hai giờ đêm.” Gia Khanh đáp.
    “Giờ này thì làm gì có xe mà kẹt?” Tiểu Huy lườm mắt.
    “Em bắt được anh rồi, đúng là anh đã đánh lộn với một đám người để giành lấy chiếc cupcake cuối cùng này cho em, cho vợ của anh.” Gia Khang nói, một chân quỳ xuống, tay chìa chiếc cupcake ra.
    ‘Vợ cái đít khỉ anh.” Tiểu Huy cầm lấy chiếc bánh rồi ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc ngoài công viên.
    “Vợ.” Gia Khanh ngồi sát bên, đưa tay ôm lấy Tiểu Huy, miệng kề sát vào tai tiểu mỹ thụ thầm thì, “Cho anh nha?”
    “Cho cái gì?” Tiểu Huy đưa mặt nhìn.
    “Biết mà còn hỏi, anh chờ cả năm nay, em sắp vào đại học, cho anh đi, anh không chờ nổi nữa rồi.” Gia Khanh đáp.
    “Anh không chờ nổi thì anh sẽ đi kiếm con khác hả?” Tiểu Huy đưa mắt nhẹ nhàng nhìn.
    “Không, anh không dám thưa vợ.” Gia Khanh cúi mặt xuống.
    “Tốt, vậy ráng chờ nữa đi, chừng nào em thấy thích hợp thì em sẽ cho anh.” Tiểu Huy giả bộ nghiêm mặt chọc.
    “Dạ vợ.” Gia Khanh gật đầu ngoan ngoãn.
    “Đáng yêu quá.” Tiểu Huy hôn vào má cậu một cái, “Em giỡn thôi, ai mà từ chối được anh khi anh dùng cái điệu bộ này hả?”
    “Vậy là em cho anh thiệt hả?” Gia Khanh mở to mắt ngước nhìn.
    Tiểu Huy gật đầu, ngay lập tức Gia Khanh ôm chầm lấy cậu mà hôn hít.
    “N…nhột…q…quá…không, không phải ở đây….” Tiểu Huy la lên.


    “Đau…đau quá….a…a…a…” Tiểu Huy rên lên, tay cậu bấu chặt bờ lưng của Gia Khanh khi anh nhấp người lên xuống.
    “Vợ đau quá hả?” Gia Khanh liền giảm nhịp độ lại, anh đưa môi hôn lấy Tiểu Huy, rồi cúi xuống hôn vào cổ cậu.
    “Em yêu anh lắm Gia Khanh.” Tiểu Huy ngước mắt nhìn anh, khóe mi cậu ngấn hai giọt lệ.
    “Xin em đừng bao giờ khóc nữa Thiên thần của anh.” Gia Khanh quẹt lấy hai giọt lệ ấy, anh đưa vào miệng nuốt sạch, “Từ nay, hãy chỉ nở những nụ cười mà thôi em nhé, vợ yêu.”
    Anh rút tiểu đệ đệ ra, đưa mắt nhìn xuống dưới, vài giọt máu dính trên tấm drap giường. Sự trong trắng của Tiểu Huy, anh là người đầu tiên và duy nhất có được nó.
    “Hãy bên em mãi kiếp này nhé.” Tiểu Huy đưa tay vuốt lấy má anh.
    “Anh sẽ bên em đến tận kiếp sau, kiếp sau, và kiếp sau nữa.” Gia Khánh đáp.
    “Tại sao?” Tiểu Huy đưa mắt nhìn anh.
    “Bởi vì, anh yêu em.” Gia Khánh đáp.
     
    Trà Đá Đường thích bài này.
Xenforo Comunity/ iHax Community