Đến cuối cùng mình có bên nhau không Mà bão dông kéo về nhiều như thế Mình đi cùng nhau suốt cả thời xuân trẻ Tới lúc bạc mái đầu có thể phải không anh? Em chỉ sợ rằng đi qua hết ngày xanh Người ở cạnh anh không còn là em nữa Sợ một lần thôi quay lưng rồi bỏ lỡ Bóng dáng người này trong hạnh phúc người kia Có khi nào sau tất cả đam mê Mình nhận về mình toàn đắng cay chua chát Bài tình ca ngọt ngào mình thường hát Thay bằng bản nhạc buồn tan tác buốt đau Em rất sợ những ngày mình không nhau Nhìn nơi đâu cũng thấy màu thương nhớ Da diết quá rồi òa lên nức nở Em bỗng bơ vơ trong năm tháng đời mình Có khi nào sau tất cả lặng thinh Còn anh Còn em Không còn chúng mình nữa Chỉ một lần thôi nghiêng mình là tan vỡ Chẳng còn lại gì ngoài nỗi nhớ mênh mông.
Thơ này copy hả? tưởng sáng tác chứ. Kệ để mình trả lời lại bạn nhe! Rồi đến ngày em chẳng đợi chờ mong Cảm thấy trống không khi mưa mù rét giá Chợt nhận ra mình như người xa lạ Em cũng đừng òa khóc chi nữa nghe em! Có lẽ rồi em cũng sẽ chóng quên Chẳng còn buồn tênh như ngày chưa gặp gỡ Nếu gặp lại nhau cũng thôi đừng bỡ ngỡ Bao mộng mơ ta đã lỗi hẹn qua rồi. Anh trở về trong ngày tháng đơn côi Dù lẻ loi nhưng bằng lòng trong hiện tại Anh vẫn là anh như của ngày xưa ấy Chỉ khác giờ này anh chẳng thể yêu ai. .............................