Nếu cá voi khóc thì sao? Chẳng sao cả, vì xung quanh là biển xanh sâu thẳm, Nước mắt hòa tan chẳng ai hay, chẳng ai chạm, Chỉ là những làn sóng khẽ rung nhè nhẹ, Giấu nỗi đau vào lòng đại dương, mãi thầm lặng, lặng im. Nếu em bật khóc thì sao? Chẳng sao cả, vì quanh em là màn đêm tối tăm, Lệ rơi chẳng ai thấy, chỉ mình em ôm đắng cay, Những giọt buồn tan trong lòng người lạnh giá, Mặn mòi hơn cả biển sâu, em giấu đi nỗi đau vơi đầy. Cá voi khóc, đại dương chẳng đổi thay, Vẫn sóng xô, vẫn bao la một màu xanh huyền diệu, Nỗi đau ấy, mênh mông và tĩnh lặng biết bao, Như từng con sóng lạc lối giữa muôn trùng biển khơi. Em khóc, đời chẳng thay đổi, Vẫn là mưa rơi, vẫn là những bước chân đơn côi, Nước mắt em hóa thành ngàn vết nứt trong tim, Mỗi đêm về, chỉ còn lại những tiếng nấc không thành lời.