TÌM KIẾM CHỦ ĐỀ

Ngày mai sẽ là một ngày mới

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Bjn_JP, 5/3/18.

  1. Bjn_JP

    Bjn_JP VIP User
    • 63/68

    Tham gia ngày:
    14/11/17
    Thảo luận:
    393
    Đã được thích:
    393
    Giới tính:
    Nam
    Nơi ở:
    SG
    Giới tính:
    Cent
    [​IMG]

    Chào em, anh đọc được tin nhắn của em trên taoxanh . Mình có thể làm quen không?”

    “Tất nhiên là được, U tên gì, bao nhiêu tuổi và làm gì?”

    Anh làm quen với nó cũng giống như mọi người khác, qua mẩu tin kết bạn có kèm ảnh nó gửi lên website của taoxanh

    “Tại sao U lại trả lời tin kết bạn của Mi?” Nó hỏi câu này với tất cả những ai hồi âm. Và câu trả lời nếu không “vì bạn trông dễ thương” thì cũng “anh cảm thấy ngay em chính là người anh chờ đợi bấy lâu nay!”

    “Vì I cũng thích Gone with the Wind!” Anh là người duy nhất chú ý tới câu nói của nhân vật Scarlett trong tiểu thuyết Cuốn theo chiều gió mà nó dùng để kết thư làm quen. “Ngày mai, xét cho cùng, là một ngày mới…” Điểm đầu tiên khiến nó để ý đến anh.

    Tuy nhiên, thông tin về anh chẳng gây ấn tượng mấy với nó: 27 tuổi, thầy giáo dạy tin học, hình thức không có gì đặc biệt. “Người mẫu còn chẳng ăn ai, nữa là anh giáo làng ngoại hình trung bình”, nó nghĩ bụng. Vô số lời tán dương từ những người mới quen qua net khiến nó trở nên hợm hĩnh và kiêu kỳ từ bao giờ. Nó không gọi ai là “anh”, mà chỉ kêu U (you) và tự xưng là Mi (me). Phải là người khiến nó tâm phục khẩu phục mới có thể bắt nó gọi bằng “anh”, nó lớn tiếng tuyên bố. Và anh cũng không xưng “anh, em” với nó. Chỉ đơn giản You và I.

    “27 tuổi, hơn Mi những 10 tuổi cơ à. Thế thì chỉ làm bạn được thôi, chắc chắn không bao giờ Mi yêu người già hơn nhiều thế đâu!”

    “Yên tâm đi, I chưa bao giờ nói là You và I sẽ nên đôi cả.” Anh gõ trả lời.

    Nó thấy hơi mếch lòng. Những người khác muốn có được nó đến thế cơ mà. Nhưng càng tiếp xúc, nó càng hiểu ra anh hoàn toàn không giống mọi người kia. Trong khi hầu hết quan tâm đến chuyện nó đã quan hệ với ai chưa, mặc đồ hiệu gì, hay ngồi lê quán nào, thì anh hỏi nó chuyện gia đình, chuyện học hành ở trường, rồi ước mơ sau này sẽ làm gì. Anh chưa bao giờ tán tụng hay nịnh nọt nó ra mặt và cũng không hề nhường nhịn khi tranh luận. Ngược lại anh còn tận dụng sơ hở trong lời nói của nó để trêu chọc rồi cười một cách khoái trá. Ghét thế không biết. Bình thường nó cũng rất ư là ghê gớm, chưa chịu thua khẩu chiến với ai. Vậy mà mỗi lần bị anh xỏ ngọt, nó gần như cứng lưỡi, không đáp trả được.

    “Mi bé thế này, U lớn thế kia, sao U chẳng chịu nhường Mi một tí?” Có lần lép vế quá, nó bực tức kêu lên.

    “Thế You có đủ hai chân chứ?”

    “Tất nhiên! Chân dài, thon đẹp là đằng khác!”

    “You đi đứng bình thường chứ?”

    “Tất nhiên, U nghĩ Mi què chắc???”

    “Nếu You có thể đứng vững trên đôi chân của mình thì việc gì cần phải chờ đợi ai nhượng bộ. You phải tận lực để chiến thắng chứ. I biết là You kiêu hãnh lắm cơ mà?”

    “À… ờ… Hate U!!!”

    “Vả lại không nhường thì I mới có dịp thỉnh thoảng nghe You choe choé lên thế này. Càng vui cửa vui nhà…”

    “Hate U!!! U… U đúng là đồ… đồ…”

    “Đồ gì?”

    “Đồ vulture… [1]” Không hiểu sao lúc đó Nó lại liên tưởng đến con chim có cái mỏ to đùng ấy.

    “A hà, You biết vulture thích cái gì chứ. Nếu You mà gọi I là Vulture thì I sẽ gọi You là Little Corpse [2].”

    Nó phải giở từ điển tra xem Corpse nghĩa là gì.

    “U!!! Căm thù U!!!”

    “Đừng nóng, đừng nóng. Trời nực đã đủ làm I vã hết cả mồ hôi ra rồi. I nói đùa thế thôi, nhưng từ giờ I sẽ gọi You là Dyktily! [3]”

    “Dyktily??? Nghe cũng hay hay. Mà U bới đâu ra cái tên đó.” Nó thắc mắc.

    “À thì đại loại là tên của một nhân vật trong truyện mà I yêu thích.”

    Mặc dù hay bị chọc, nhưng nó có cảm giác tin cậy khi nói chuyện với anh. Khoảng cách tuổi tác giữa hai người mất dần lúc nào không biết. Nó tâm sự với anh đủ thứ, từ chuyện hồi bé nó phải sống xa mẹ thế nào, từng bi ị đùn ở năm học lớp một ra sao, cho đến những bí mật ghê gớm như nó từng cảm đứa con trai nào cùng lớp hay một tuần nó phải tự giải quyết mấy lần.

    “Này U, Mi rất là thích động vật nhá. Ngay cả rắn và chuột Mi cũng không từ. Mi chỉ sợ có duy nhất một con, U đoán thử con gì?” Nó hỏi.

    “Con gián, phải không?” Anh trả lời ngay không chút ngập ngừng.

    “Hm, hate U! Mà sao U biết???” Nó sửng sốt.

    “Vì I cũng chỉ sợ đúng cái con đó. Hồi còn học đại học, có lần I đang ngồi trên giường tầng chợt thấy một chú gián bò ra, vội nhảy phắt xuống đất, tí thì trẹo chân.” Anh cười.

    Nó cũng cười và chợt nhận ra hai người có thật nhiều điểm chung. Cùng mê văn học cổ điển Trung Quốc và thích học tiếng Anh, cùng ưa đi trong mưa và suy ngẫm, cùng khoái món bún chả và nghe Enya trước khi đi ngủ. Về nhạc Việt, anh và nó rất hợp gu nghe nhạc Trịnh Công Sơn.

    “Mi yêu nhạc Trịnh lắm. Bài Mi thích nhất là Nắng Thuỷ Tinh. Không hiểu sao khi nghe bài này Mi luôn có một cảm giác rất lạ. Thật khó tả, rất bình yên, mà nước mắt cứ chảy ra.”

    “I hiểu và Nắng Thuỷ Tinh cũng là một bài của Trịnh mà I thích nhất. Dyktily, You biết tại sao lại là nắng thuỷ tinh, mà không phải là nắng chiều, nắng vàng hay nắng hạ không? Có thật tồn tại trên đời một thứ nắng như vậy?”

    “À… ờ…” Nó lúng túng. Đúng là nó nghe, nhưng chưa bao giờ tự luận về ý nghĩa của tiêu đề. “U giải thích cho Mi nghe đi.”

    “Dyktily, nếu You dịch đầu đề bài hát này ra tiếng Anh, You sẽ dịch thế nào?” Anh không giải thích ngay mà hỏi lại.

    “Hm… Crystal Sunlight?”

    “Nếu là I dịch, I sẽ dịch là Sunshine in Your Eyes. Màu nắng hay là màu mắt em cơ mà. Ở đây, nắng không tỏa ra từ mặt trời, mà từ cửa sổ tâm hồn của người đang yêu. Một ánh nắng nửa thực nửa huyền ảo mà ta có thể soi mình trong đó, để chiêm nghiệm bản thân và đắm chìm trong những điều kỳ diệu mà tình yêu mang lại. Vì thế You thấy thật bình yên.”

    “Thế tại sao có khi Mi lại như muốn khóc?”

    “Chắc vì cách cảm nhận bài hát của You và I giống nhau. Tình yêu, nhất là tình yêu đồng tính khiến người ta vừa hạnh phúc lại vừa phấp phỏng về tương lai. Nó bấp bênh và mỏng mảnh quá. Nắng tắt, chiều tàn và tình có thể ra đi lúc nào không biết…”

    Cứ thế, những cuộc chuyện trò giữa anh và nó ngày một dài thêm. Mỗi khi anh online, nó dừng hết mọi cuộc chat đang dở dang để tập trung nói với anh. Nó học được thêm nhiều điều mới. Anh không chỉ nghe nó tâm sự và bàn luận về âm nhạc, mà còn kể cho nó nghe cuộc sống thực của những người đồng tính, dạy nó dựng website và thiết kế trang web, giúp nó giải những bài toán khó ở lớp, cùng bình văn và sửa lỗi bài luận tiếng Anh giùm Nó. Nó lưu tất cả những gì trao đổi giữa hai bên và đọc lại khi có thời gian, cố gắng hiểu hết những điều anh nói. Nó còn cố soi từ những lời đó xem anh có tình cảm gì với nó không. Anh chưa bao giờ ngỏ lời hay thậm chí ************ gió xa xôi, cũng chưa bao giờ đòi gặp mặt hay xin số điện thoại. Anh không hề phản ứng khó chịu khi nó hồn nhiên khoe chuyện người này tán tỉnh nó ra sao, người kia rủ rê với nó thế nào.

    “Này, thế tại sao U bỏ nhiều thời gian ra nói chuyện với Mi thế. U có cảm Mi rồi không đấy?” Nó lách cách bàn phím, mắt nheo nheo. Không biết đây là lần thứ mấy nó tra anh về vấn đề này.

    “Dyktily! I mà không cảm You mới là lạ. You dễ thương thế, mới nhìn You là I biết ngay You là người I chờ đợi bấy lâu nay!”

    Nó nghiến răng, biết chắc anh đang cười ở đầu bên kia. Như mọi lần, câu trả lời của anh làm nó vừa buồn cười vừa tức, mà rốt cuộc vẫn không đoán ra anh thật sự nghĩ gì. Mặc kệ, nó nhún vai bất cần. Dù sao cũng chỉ là giáo làng, không có hắn, mình vẫn sống vô tư. Anh còn nhiều bận khiến nó bất ngờ. Quen nhau chưa đầy một tháng thì đến sinh nhật Nó. Đêm trước hôm sinh nhật, nó nhận được một cái e-card chúc mừng của anh kèm theo 4 câu thơ đầu tiên trong bài Chôn hoa của Lâm Đại Ngọc.

    Hoa tạ hoa phi hoa mãn thiên,
    Hồng tiêu hương đoạn hữu thuỳ liên.
    Du ti nhuyễn hệ phiêu xuân tạ,
    Xuân nhứ khinh triêm phác tú liêm. [4]

    “Sao U biết ngày sinh nhật của Mi?” Ngay ngày hôm sau nó hỏi. “Mi nhớ là Mi chưa từng tiết lộ cho bất kỳ bạn online nào ngày sinh cả.”

    “À I tìm thấy thông tin đó trên một website về tin học mà You đăng ký làm thành viên.”

    “Hate U!!! Mấy lại làm sao mà U biết Mi thích cả Hồng Lâu Mộng nữa?” Nó gặng tiếp.

    “Thế chẳng phải You tham gia mục bình bài Chôn hoa trên diễn đàn Văn học của mạng Trái Tim Việt Nam hay sao?” Hình như anh cười đắc chí.

    “Hate U!!! Mà sinh nhật U là ngày nào thế?”

    Làm cách nào anh tìm ra được những thông tin đó thì nó không biết chắc. Nhưng rõ ràng anh biết về nó nhiều hơn là nó tự kể. Sinh nhật nó thì vậy, còn sinh nhật anh…

    “Này tối nay là sinh nhật U đúng không. U có muốn Mi gửi e-card không?”

    “À, nếu You muốn chúc mừng thì…” Lần đầu tiên anh hơi ngập ngừng và mất tự nhiên. “Dyktily, You có thể ôm I một cái không. E-hug ấy?”

    “Không được. Mi chỉ ôm hôn người Mi yêu thôi. Bạn bè thì miễn.” Không hiểu sao lúc đó nó lại cương còng đến vậy.

    “Nếu thế thì thôi. Mà I phải offline để bắt đầu chuẩn bị. Bạn bè sắp đến rồi. Hôm khác nói tiếp nhé. Bye Dyktily.”

    Anh ngắt câu chuyện giữa chừng và thoạt tiên nó thấy đắc thắng. Muốn giận thì cho giận. Phải cho anh ta thấy cái giá của mình chứ. Nhưng rồi nó lại nao nao trong lòng. Hình như mình cư xử quá đáng. Day dứt một hai bữa rồi nó cũng quên bẵng đi vì từ hôm sau anh lại vui vẻ trò chuyện như chưa hề có gì xảy ra.

    “Con làm sao mà như mất hồn thế. Nếu mệt thì đi ngủ sớm đi.” Mẹ nó đứng sau lưng từ bao giờ.

    “Con không sao. Con ngồi thêm một chút nữa thôi. Mẹ cứ đi nghỉ trước.” Nó thẫn thờ quay lại phía màn hình. Một tuần rồi nó không được trò chuyện với anh. Anh không vào chat mà hàng ngày chỉ gửi một cái email ngắn ngủn, thông báo rằng anh vẫn khoẻ nhưng bận bịu và chúc nó ngủ ngon. Nó vẫn ngồi lỳ hàng giờ trên mạng, trò chuyện dăm ba câu vô nghĩa với đám bạn online, và hy vọng vào một điều gì mà bản thân nó cũng chẳng rõ. Nó nhớ anh.

    Thêm một tuần nữa trôi qua, rốt cuộc nó cũng nhận được tin anh nhắn ngày mai lên mạng nói chuyện. Nó mừng húm nhưng đồng thời linh cảm thấy điều gì bất thường.

    “Dyktily, I muốn gặp mặt You vì dù sao chúng ta cũng biết nhau gần 6 tháng rồi.”

    “Hm, Mi dạo này bận lắm. Để Mi xem thế nào đã.” Nó bặm môi. Mình không thể đồng ý dễ dàng ngay được.

    “Không sao. Nếu You không muốn gặp thì I chẳng ép.” Anh trở lại cái giọng tưng tửng mọi khi.

    “Hate U!!! Thôi, tối nay đi. Tối nay Mi có thể đi được.” Nó tự nhiên cuống quýt. May mà anh không thấy mặt nó lúc này. Hai người thoả thuận thời gian và địa điểm.

    “Dyktily, I có thêm một yêu cầu nhỏ. You có thể mang tặng I một tấm ảnh của You được không?”

    “No vấn đề, Mi sẽ mang cả album đi cho U lựa.”

    Hẹn gặp lúc 9h tối, vậy mà mới 4h chiều nó đã lục tung tủ quần áo và giăng khắp phòng. Thử hết bộ này đến bộ khác, nó vẫn chưa ưng cái nào. Một điều gì đó khiến nó linh cảm là anh sẽ không thích. Một ý nghĩ loé lên. Nó bật máy tính, truy cập vào mạng và dò lại phần lưu trữ trò chuyện giữa anh và nó. Giờ thì Nó biết mình sẽ phải ăn mặc thế nào.

    Trên đường đến nơi hẹn, nó vẫn băn khoăn tại sao đột nhiên anh lại muốn gặp nó. Hay là đến lúc anh tỏ tình? Nghĩ đi, nghĩ lại, chỉ có lý do đó là hợp lý nhất. Được rồi, khi anh ngỏ lời, nó sẽ bình thản trả lời ngắn gọn “Cám ơn anh. Nhưng với em, anh chỉ mới là một người bạn tốt.” Vú nuôi đã chẳng căn dặn Scarlett [4] rằng con gái nhà gia giáo phải đợi người ta cầu hôn tới lần thứ 3 mới được nhận lời đấy thôi. Hà hà, tối nay nó sẽ là người nắm đằng chuôi đây. Thật khỏi bõ những ngày anh chàng khiến mình tức điên lên mà không làm gì được.

    Đi từ chỗ gửi xe vào quán, tim nó đập còn loạn nhịp hơn gã say nhảy tăng-gô. Kia rồi, anh đã ngồi chờ sẵn với một tặng phẩm bọc trong giấy màu xanh lá cây – màu yêu thích của nó. Đó là tín hiệu để cả hai nhận ra nhau.

    “Dyktily, sao em lại chọn đồng phục áo trắng quần xanh thế này?” Anh cười hỏi, “Nhưng phải nói anh rất thích nhìn em như thế này!”

    “Thì bộ này Mi, à… em mặc đi học ban ngày, tiện thì mặc luôn thôi.” Nó trả lời lãnh đạm, nhưng lòng vô cùng đắc ý vì đã đoán đúng. Anh từng có lần nói kèm theo cái nháy mắt rằng anh thích nhất ngắm áo trắng học trò, một lý do khiến anh theo nghề dạy học.

    Nó gọi một tách cà phê đen. Không phải là thứ đồ uống nó chuộng, nhưng hôm nay nó muốn tỏ ra thật người lớn.

    “Anh nghĩ chắc em muốn biết nguyên nhân tại sao anh lại đột ngột muốn gặp em hôm nay.” Lần đầu tiên nói chuyện trực tiếp, cách xưng hô “anh em” làm Nó thấy hơi gượng.

    “Cũng bình thường thôi. Dù U ờ… anh muốn gặp em với lý do gì thì với em cũng chả quan trọng lắm”, nó giữ vẻ mặt bình thản, mà trong bụng thì ngấm ngầm giục giã: “Nào, mau nói là anh yêu em đi nào…” Liệu Anh có quỳ xuống và tặng Nó một bông hồng như trong phim không nhỉ?

    “Vậy thôi khỏi cần nói. Em đã xem bộ phim Bá Vương Biệt Cơ chưa?” Anh đột ngột chuyển đề tài.

    “Ơ…ơ…” bị bất ngờ, Nó ú ớ “Mi à em chưa xem bộ phim đó, nhưng nghe mọi người nói hay lắm. Nhưng thôi, anh cứ nói luôn tại sao anh muốn gặp em đi. Dù sao thì Mi… à em… cũng muốn biết” Nó lúng búng, mặt cắm xuống đất.

    “Thực ra anh muốn gặp em là để…” Giọng Anh đột nhiên trầm xuống, mất hẳn vẻ tưng tửng “…chào tạm biệt.”

    “Hả?” Nó sững sờ ngẩng lên nhìn anh, trong khi anh nhìn sang chỗ khác.

    “Hồ sơ xin học tiếp cao học của anh đã được chấp nhận. Anh sẽ đi xa 3 năm để làm luận án tiến sĩ. Đề tài của anh rất nặng nên anh không chắc sẽ còn thời gian online thường xuyên. Vì vậy, anh không biết mình có dịp trò chuyện nữa không….”

    Những lời nói của anh bắt đầu nhoà đi, nó nghe câu được câu mất. Anh đang kể rõ hơn về công việc của mình. Thì ra anh chẳng phải một giáo làng nào đó, mà là giảng viên của một trường đại học danh tiếng nhất ở Hà Nội, trường mà nó mơ ước thi vào. Dường như đến giờ mà nó chẳng biết về anh mấy. Khi nói chuyện, toàn anh đặt câu hỏi và nó thao thao bất tuyệt về bản thân. Có mấy khi nó buồn quan tâm xem công việc của anh ra sao hay anh đang cảm thấy thế nào đâu. Chẳng lẽ nó trẻ con đến vậy ư?

    “Thế bao giờ thì anh bay?” Nó gượng gạo hỏi.

    “Sáng mai em à.”

    “Sáng mai???” Nó không tin vào tai mình nữa. “Thế nghĩa là nếu tối nay em không đồng ý đi gặp anh thì… thì…”

    “…thì có thể mình sẽ chẳng bao giờ gặp nhau.” Anh tiếp nốt câu nói đứt quãng của nó.

    “Nghĩa là em thật sự chẳng có ý nghĩa gì với anh. Thời gian anh giành cho em chỉ đơn giản là để lên lớp và dạy dỗ một đứa nhóc???”

    “Em nhầm rồi, Dyktily. Ngược lại là khác. Anh rất vui khi trò chuyện với em và anh biết ơn em về điều đó. Nhờ em mà anh có dịp ôn lại những kiến thức lãng quên từ lâu. Chẳng hạn Dyktily còn nhớ cái bài toán xác suất em hỏi anh chứ. Đêm đó anh gần như thức trắng để đọc lại lý thuyết và tìm cách giải.”

    Tất nhiên là nó nhớ. Lần ấy nó chơi khăm anh bằng cách xin đề của một thằng bạn trong đội tuyển toán và lấy cớ là bài thầy ra không làm được, nhờ anh giải giúp. Anh trả bài ngay ngày hôm sau và nó cũng không nghĩ ngợi gì thêm, ngoại trừ tiếp tục hậm hực về chuyện anh chưa chịu thua nó lần nào.

    “Nhưng… nhưng em không cần anh phải biết ơn em. Em cần anh, em….”

    “Đến giờ thì anh cũng không giấu tình cảm thực sự của mình thêm nữa.” Anh tiếp tục “Anh rất mến em, rất mến. Có lẽ kể từ sau mối tình đầu, chưa ai gây ấn tượng mạnh với anh như em…”

    “Mối tình đầu? Ai là mối tình đầu của anh. Sao anh không bao giờ kể cho em?”

    “Vì em chưa bao giờ hỏi.” Anh lặng lẽ trả lời.

    “Nhưng còn tình cảm của anh giành cho em. Em đã hỏi anh rất nhiều lần cơ mà. Tại sao? Tại sao anh không nói em biết.” Nước mắt nó bắt đầu dâng ngấp nghé bờ mi.

    “Vì anh biết nếu anh nói ra thì em sẽ từ chối thẳng thừng. Tự em cũng biết điều đó phải không?” Anh nói, mắt nhìn thẳng vào mắt nó. “Và với anh, anh luôn thể hiện tình cảm qua hành động. Anh muốn em đọc được những gì anh nghĩ qua những cuộc nói chuyện, qua sự quan tâm mà anh giành cho em. Anh cũng không định im lặng mãi mãi. Chỉ muốn chờ đến lúc thật thích hợp… nhưng rồi quyết định đi học đến quá đột ngột… Em còn rất trẻ, lại dễ thương và thông minh, anh tin là…”

    “Anh đừng nói nữa có được không. Anh… anh đi ba năm thôi mà. Em sẽ chờ! Em chờ được!” Nó chuyển sang van vỉ.

    “Tình yêu đầu tiên của anh tan vỡ chỉ vì khoảng cách. Anh thật sự không còn tin vào tình yêu khi hai người ở quá xa nhau.” Anh vẫn nhẹ nhàng và rành rọt. “Mà thôi, em có mang ảnh cho anh như đã hứa không?”

    Nó máy móc rút tập album trong cặp ra, đưa cho anh.

    “Em lau mắt đi nào. Ai lại con trai mà sụt sùi giữa nơi công cộng thế này.” Anh đưa cho nó tờ giấy ăn, rồi lật từng trang album. Anh không chọn bất kỳ cái hình nghệ thuật nào mà nhặt ra tấm ảnh chụp thẻ học sinh nhỏ xíu.

    “Anh sẽ giữ tấm này. Đây đúng là hình ảnh mà anh vẫn tưởng tượng về một Dyktily mà anh từng biết trên mạng. Anh sẽ mang nó theo khi đi xa. Em chờ anh một chút.”

    Anh đi ra phía quầy bar, nói gì đó với người quản lý rồi quay trở lại. “Anh muốn em nghe bài hát này trước khi chúng ta chia tay.”

    Nó ngồi lặng đi trong tiếng nhạc.

    There’s nothing left to lose
    There’s no more heart to bruise
    There’s no greater power
    Than the power of good-bye…[5]

    Có thật vậy chăng? Có thật không gì mạnh mẽ và ghê gớm hơn một lời nói chia tay? Chỉ một câu tạm biệt của anh mà khiến nó thấy đất trời sụp đổ. Nó không còn là nó kiêu hãnh và đầy tự tin. Nó sẵn sàng thổ lộ những ý nghĩ thầm kín nhất, sẵn sàng van xin hay làm bất kỳ điều gì có thể, chỉ mong sao đừng mất Anh.

    Learn to say good-bye…
    Learn to say good-bye…
    Learn to say good-bye… [6]

    Phải chấp nhận và học cách nói chia tay ư? Không, nó không thể. Nó không muốn. Tại sao chỉ đến khi sắp phải xa anh, nó mới nhận ra nó yêu anh và cần anh biết chừng nào? Chẳng lẽ lần đầu tiên lại là lần cuối cùng nó được gặp anh hay sao? Nhạc lắng dần, và hy vọng của nó theo phin cà phê nhỏ những giọt cuối cùng.

    “Thôi ta về đi. Muộn rồi mà mai em còn phải đi học sớm. Nếu em muốn, anh sẽ đưa em về.” Nó không thể thốt nên lời, chỉ se sẽ gật đầu.

    Đến trước cửa nhà nó, anh dựng xe, rồi đặt hai tay lên vai và xoay người nó đối diện với anh. “Hãy cứng rắn lên nào, em trai. Nỗi buồn sẽ qua nhanh thôi. Với em, tất cả hãy còn ở phía trước.”

    Nó run rẩy trong vòng tay anh, rồi ngập ngừng xen giữa những tiếng nấc “Anh… Anh có thể… hôn em được không?”

    Anh im lặng một lúc, rồi chậm rãi lắc đầu “Thôi, anh em mình hãy nắm tay như những người bạn. Nụ hôn đầu tiên em hãy để giành cho mối tình đầu của mình.”

    “Nhưng anh chính là mối tình đầu của em! Sao anh tàn nhẫn thế! ” Nó muốn hét lên, nhưng kìm lại được. Lòng tự trọng không cho phép nó van xin thêm nữa. Nếu anh đã muốn vậy…

    “Thôi vào đi kẻo gió. Anh về đây.” Anh bóp nhẹ tay nó một lần nữa rồi lên xe đi thẳng, không hề ngoảnh lại.

    Đứng tần ngần một lúc và sực nhớ ra, nó mở giấy bọc món quà anh tặng. Cuốn truyện Gone with the Wind nguyên bản tiếng Anh. Nó mở sách, ngay trang đầu là lời đề tặng ngắn gọn “Tặng Dyktily của tôi. Do you know that I love You?”. Giờ thì nó đã hiểu ý nghĩa của cái tên Dyktily. Nó thật ngốc quá. Lặng lẽ nó lật đến trang cuối cùng, lẩm nhẩm đọc dòng kết thúc: “After all, tomorrow is another day.”

    “Rồi anh sẽ tin là em có thể chờ đợi. Ngày mai sẽ là một ngày mới!” Ấp cuốn sách lên ngực, nó thì thầm nhắc lại.
     

    Xem Bài Viết Cùng Chủ Đề

Xenforo Comunity/ iHax Community