Mình vẫn vào bình thường mà nhỉ, bạn thử chép đường dẫn vào trình duyệt, hoặc xem bằng trình duyệt khác, hoặc đổi DNS, xem ủng hộ mình nhé. Bạn cũng có thể vào trang Facebook https://www.facebook.com/meohoang95.wordpress/ Nếu không tiện, mình chép nguyên văn ra đây CÓ MỘT NGÀY Mèo Hoang Bỗng một người từ đâu xuất hiện Tự hôm nào chia nửa đôi ta! … Có một ngày anh buông tay em ra Không níu lại như anh từng cố gắng Đó sẽ là một ngày trời mất nắng Hai đứa sẽ không còn thấy mặt nhau! Hai thế giới mỗi đứa ở một đầu Mỗi người riêng một bầu trời soi sáng Không còn anh, mong em đừng khủng hoảng Bởi sẽ đau đoạn ruột của người kia… Có một ngày anh quên mất nẻo về Bấm máy lên nhưng không gọi em nữa Nhìn danh bạ anh bỗng bất chợt nhớ Xóa số em để khỏi phải làm phiền… Có một ngày anh hát nhạc tình duyên Nhìn xung quanh, không có em ở cạnh Câu song ca tự nhiên thấy lành lạnh Giọng nữ kìa, chỉ có nhạc nhịp vơ… Có một ngày anh viết một bức thơ Nhét vào phong mà không điền người nhận Cầm trên tay, tâm thơ càng thêm hận Bật lửa đốt hết những gì đã ghi… Có một ngày anh thấy chẳng còn chi Trong không gian từng đẫm mùi thương nhớ Căn phòng lớn giờ chỉ mình anh ở Tối khép cửa, chăn phủ ấm lòng anh… Có một ngày trời nắng sáng trong lành Anh sẽ ra con đường mình hay tới Ký ức xưa giờ chỉ như hạt bụi Muốn quét sạch cho cảnh vui tươi lên… Có một ngày anh sẽ chẳng nhớ tên Gọi một người nhưng mà không nhớ tiếng Muốn hét lên nhưng rồi lại cứng miệng Bất lực vì đã nghĩ chẳng thể quên… * Rồi một ngày niềm vui đến liên miên Anh sẽ sống trong cuộc đời hạnh phúc Gặp, ôm, hôn những con người xuôi ngược Sơn màu lại những vết nứt ngày qua! Có một ngày anh sẽ chợt nhận ra Không có em cuộc đời anh vẫn thế Vẫn bốn mùa mỗi năm trôi nhè nhẹ Vẫn bốn hướng mọi ngả bước êm đềm… * Bỗng một ngày xui xẻo lại gặp em Trách trái đất sao lại tròn không phẳng Ta gặp nhau cũng không thể nhìn thẳng Chỉ trộm liếc rồi ngoảnh vội mặt đi! Những tưởng khoảnh khắc ấy chẳng là chi Ôi trời ơi, tim anh chợt nhồi nén Bao kỷ niệm tự nhiên lại ập đến Cuộc đời bỏ lớp mặt nạ đang mang! Ôi đau khổ ngỡ đời đã sang trang Tất cả do anh tự mình mê hoặc Cảm xúc vui vốn không hề có thật Chỉ là những gắng cự của linh hồn… Có một ngày anh thấy mình bồn chồn Muốn “vô tình” gặp lại một lần nữa Muốn nói điều quan trọng như nhịp thở: “…, ………..!” – là lặng im, là bất lực không lời… Sợ em lại bất an sống bên người Cứ lo về anh, người ở quá khứ Đã một ngày anh trở thành đã cũ Buồn mặc anh, đau khổ cứ mặc anh! 11.09.2017