MỘT CÁNH CHIM BAY Biển sóng gợn buồn nhịp trái tim Mờ treo thăm thẳm cuối trùng dương Trời kia thấp thoáng, dần trôi đến Viễn xứ từ nay dõi bước đường... Một dãy đen dài tận chốn tha Cánh thuyền hướng thẳng cố lần ra Từng cơn nhấp nhố lay gan ruột Bỏ lại sau lưng xứ sở nhà Gió thổi ngang tai tiếng vụt vù Mơ màng năm tháng những chiều thu Đìu hiu len lỏi vào mưa lạnh Theo thắt hồn sương, cuốn mịt mù… Thôi rồi! Gởi lại mảnh tình quê Phố chợ, con đường, chuỗi bước đi Nụ thắm, môi hồng, trăng bến mộng Dòng sông, đò nhỏ…chẳng còn chi Rồi đây dưới bóng hoàng hôn đổ Khách lạ phương nầy nhỏ vấn vương Khắc khoải, dạ sầu, đang lững thững Niềm thương, nỗi nhớ vượt biên cương Hay sắc hào hoa choá ngợp đầy Đẩy đời phiêu bạt đến gần đây Chụp lên cho khuất bầu xưa cũ Để nhạc, cung đàn thả gió mây… Vì sao vườn sẵn lại không màng Làm cánh lỡ làng vạn dặm tang Phong vũ chập chùng, chim lữ thứ Tìm vầng ánh tỏ nẻo xa xăm?. Tháng 6/2016 Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)
EM ĐÃ SAI RỒI Lan ơi! Hãy khóc thật nhiều đi Cho nhẹ sầu đau vỡ mộng thì Một thuở trăng vàng soi suối biếc Ngờ đâu một sớm chẳng còn chi... Em nát tâm hồn theo tháng năm Bao lần khóc hận dưới khung xanh Héo hon, vàng võ chìm hiu quạnh Suốt mãi thời gian bóng nguyệt tàn Đối mặt cuộc đời mây xám phủ Bầu trời là cả sắc vàng thu Lá khô rơi rụng vườn hoang vắng Bốn phía bao quanh dãy mịt mù Hồn đã đóng băng suốt chuỗi dài Lệ lòng khô cạn bởi hoài ai Con tim xưa trẻ ngân lai láng Giờ chẳng còn chi nhịp đập nầy... Anh hiểu em buồn, em khổ đau Lắm khi thao thức dưới canh thâu Nhớ nhung dĩ vãng, thời hoa mộng Buồn bã âm thầm cuộc bể dâu Phải chi ngày ấy đừng im lặng Sợ vỡ trăng thanh, rã ánh tàn Khép kín nỗi niềm, xuôi định mệnh Để hờn với nghẹn lại cho anh Em đã sai rồi em biết không Ánh vàng luôn mãi sắc thanh trong Dẫu mây giăng phủ, vùi thân ngọc Có xá gì đâu một tấc lòng. Tháng 6/2016 Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)
NỖI NIỀM CỦA MẸ Con ơi! Lặng lẽ mẹ nhìn con Trong sáng, vô tư đượm cánh tròn Mê mải sách đèn nuôi ước vọng Mà lòng của mẹ quặn từng cơn... Con lớn lên dần bên gối mẹ Trong dòng biển thắm ấm tình cha Nhấp nhô xuôi mái về sông lớn Hướng vọng chân trời một chốn xa Không thể để con phải nhuốm sầu Biến hồn tượng đá khuất chìm sâu Cho nên thắt thẻo niềm riêng mẹ Chỉ dưới đêm buồn nghẹn khổ đau Năm xưa hụt hẫng chuyến đò đời Sắc thắm nhạt dần, cõi mộng rơi Lạc lõng, chơi vơi thuyền bến đỗ Đành dừng ghé lại cất chèo bơi Nào hay giữa đoạn ánh phai mờ Mới biết nơi này chẳng có thơ Nhưng trót cắm sào neo chỗ đậu Thôi thì gửi gió ảnh hình mơ Mẹ thấy nát lòng cuộc sống chung Yêu đương nhạt nhẽo cuốn hoàng hôn Chim đơn tịch vắng, sầu tơi hót Vắng vẻ canh khuya, nỗi chập chờn Vạn khúc êm đềm của trái tim Từ lâu mẹ khóa kín im lìm Đêm chung giường chiếu, hồn xa biệt Hai nét lạnh lùng trải bóng đêm Nếu như hiểu được sự tình này Nửa độ hoa hồng có lắt lay Cánh mỏng vật vờ theo lộng thổi Hương ngàn con trẻ có còn say? Tháng 6/2016 Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)
CÁM ƠN TÌNH XƯA Chẳng ngờ tôi trở thành thi sĩ Biết ngắm sương rơi dưới nguyệt thề Để hiểu nỗi buồn trong giá lạnh Cảm đời ảm đạm với ai bi, Biết vọng trăng thanh đã khuất mờ Để ngàn thương nhớ thuở còn thơ Vô tư cánh lượn bên bờ suối Chẳng chút bâng khuâng, chẳng thẫn thờ Biết nhìn lờ lững dòng sông chảy Để thấy quanh đây chuỗi tháng ngày Biển sóng chập chùng theo gió lộng Sớm chiều luân chuyển một vòng xoay Biết xem mây xám níu trời xa Để luyến lưu cho một ánh hồng Mới đó vầng dương bừng sáng toả Phù du một thoáng lịm tàn đông Thổn thức dâng cao, hóa nhịp đàn Từng hồi trỗi khúc, vạn âm ngân Trải khuya cô tịch, vào thao thức Cảm xúc lâng lâng vượt vút tầng… Bởi nhờ hình bóng của yêu đương Canh cánh lòng tôi suốt đoạn đường Rồi một chiều kia, hồn trở gót Tìm về bến cũ uống trăng sương Ôi hỡi! Chẳng ngờ em đợi tôi Một luồng chấn động tận xa xôi Xé màn bao phủ hằng muôn cảm Hồn sĩ ngàn xưa...trở lại đời Nhập vào chiếc ảnh nghẹn cô đơn Để mãi từ đây có nhạc đờn Mỗi lúc ngân nga niềm dĩ vãng Ru sầu héo hắt dịu từng cơn... 16/6/2016 Nhất Lang(Nguyễn Thành Sáng)
HÃY GẮNG ĐI ANH Đừng buồn nghĩ ngợi nữa anh ơi Chớ để niềm đau ghịt mảnh đời Khiến cánh chim trời thân rũ rượi Rơi vào phong vũ lạc chơi vơi... Cha mẹ muốn em bỏ gặp anh Tìm về nẻo sống giữa thênh thang Có vầng lóng lánh soi dòng biếc Có chuỗi ngân nga những tiếng đàn Bởi cuộc tình ta quá đỗi đen Lững lờ mây xám kéo dầy thêm Âm vang bốn phía nhiều non nỉ Sỏi đá giăng đầy cản bước chân... Cuộc đời đâu chỉ có lời thương Lẽ sống mọi bề phải nặng mang Tay trắng làm sao đan kết mộng Ấm lòng trăng gió cuộc yêu đương Mai mốt đi vào cảnh sống chung Hoa tình thắm đượm cất vào khung Quay người đối mặt bao gian khó Túng quẫn khốn cùng có nhạt hương? Để rồi héo lạnh dần co tím Rệu rã, rơi cành theo lắc đưa Kỷ niệm thuở nào muôn thắm thiết Từ từ tan tác dưới giông mưa Hãy xoá đi anh! Nỗi muộn phiền Điệp sầu nhẹ thả cõi mông mênh Trùng dương nhấp nhố, thuyền rong ruổi Vững lái tay chèo gắng vượt lên... Tháng 6/2016 Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)