DAY DỨT Mảnh trắng ơi! Ngươi ôm buồn trải đó Tái tê lòng tưởng nhớ tháng ngày qua Biết bao lần…Hẹn mai anh sang nhà Nhiều lần nữa….Kể ra anh đọc nhé! Và những lúc giấy chờ tà bóng xế Đợi bé về, theo bé đến tay em Bên ngọn đèn, đôi lóng lánh lim dim Ngàn cảm xúc êm đềm, em da diết... Vậy mà nay tờ giấy nằm rũ riệt Uống giọt hồng anh viết cuối dòng thư Ký cái tên ThànhSáng tự bây giờ Sẽ vĩnh biệt, không mơ, không yêu nữa! Bên kia kinh từng đêm em nức nở Thả lời ca đau khổ vọng sang đây Kẻ bạc tình giống ngọn gió lắt lay Chỉ khoảnh khắc rồi bay đi bến khác Ba năm dài hồn em đà tan nát Lụy si tình trầm mặc quấn đau thương Mà trời ơi! Anh chẳng thấy đoạn trường Ngoảnh mặt hẳn, con đường ai nấy bước… Giờ chạnh nhớ bao nhiêu năm về trước Nghe cõi lòng não nuột bóp con tim Sao đoạn đành phụ rẫy mối tình em Muôn trọn vẹn, ai tìm ai dễ gặp?! Cây cầu gòn hai bờ anh đã đắp Cũng là anh kéo sập rẽ ly tan Để thời gian vương vấn thuở ngày xanh Nỗi day dứt muôn phần như mạch nước. 1/6/2017 Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)
ĐỪNG NGHĨ ĐẾN TÔI Em ạ! Xin đừng nghĩ đến tôi Một vầng ánh nhạt tận xa xôi Vật vờ loang loáng vài canh nữa Sẽ rụng sau lưng vách ngọn đồi... Bởi chẳng còn chi để tặng em Mảnh vườn ửng thắm được hồng thêm Vì đang ráng tắt, màu thu quạnh Chỉ đợi màn đêm phủ ngập chìm Tôi đã không còn trẻ nữa đâu Muối tiêu mỗi lúc trắng thêm đầu Đêm nằm đắp trán lo khuya lạnh Sợ cảm hôm sau tựa góc sầu Mắt sáng thuở nào nay nhạt loãng Ê mình nhức mẩy đến từng cơn Miếng ăn lưng lửng cầu qua bữa Mòn mỏi canh khuya ngủ chập chờn… Cũng tại tim này mãi vấn vương Hình ai yêu dấu, khoé trào sương Tôi trao gối mộng rồi quên mộng Để lại cho kia cả khối buồn Nhớ bao chiều xuống, đường trôi nắng Ai cố vói tay kéo sắc vàng Rải lối cho anh về trải giấc Mà vô tình hỡi! Có đâu màng Nay thả đau hồn bước xuống thơ Đi về dĩ vãng lượm dây tơ Kết chùm, mắc võng, ngày đêm để Lên đó đong đưa cái bóng mờ… 3/6/2017 Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)
CHỈ CÒN SAY Cái sầu ta đã mới vừa quăng Lại thấy chập chờn nỗi vấn vương Chẳng lẽ con tim không thể dứt Ngân nga tiếng động một niềm thương? Càng phôi lãng hãy càng nhung nhớ Cố nén tâm tư lại thẫn thờ Bởi đống tro than luôn gió thổi Làm sao tiềm ẩn đỏ không trơ Cứ thế kéo dài theo ảo mộng Từng hàng mây xám lững không trung Điệp trùng gợn sóng đưa làn bọt Khoảnh khắc thời gian rã khuất dòng Biết vậy! Nhưng rồi hình kỷ niệm Thường khi lởn vởn ở trong ta Muốn quên, xóa sạch mà không thể Bởi đã hằn in dấu đậm đà Để những hoàng hôn nhạt ánh bầu Con đường hun hút trải về đâu Bước chân lặng lẽ trên vàng rụng Bao vỡ âm vang bấy gợi sầu... Có lẽ năm xưa quá ngọt ngào Nên ngần tha thiết trọn lần trao Tin yêu, ước vọng đầy ôm ấp Mối chỉ đường tơ khó thể nào Chỉ còn luẩn quẩn với men cay Giây phút khỏa khuây ở chỗ này Đến lúc tỉnh ra như nhớ nữa Một chung trăng trắng tiếp theo say Kha! Kha! Kha!... 27/1/2017 Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)
CẢNH ĐỜI BUỒN CỦA EM Có ai hiểu cho em nỗi khổ Cảnh vợ chồng như phố canh khuya Vắng tanh, lạnh lẽo bốn bề Lâu lâu gợn ánh vụt về nẻo xa... Lỡ tuổi xuân, nhạt nhòa nguyệt ảnh Thôi! Đoạn đành rũ cánh hồng hoa Đưa chân làm vợ người ta Mộng lòng xuân trẻ bỏ qua góc đời Men hương lửa một thời sớm tắt Bởi bóng mơ đuổi bắt mơ hồ Khung trời u ám vật vờ Gió chìm ngưng thổi, khuất mờ vầng trăng Cho đêm sáng biến thành ảm đạm Chuỗi thu tàn phủ bám màn loan Dưỡng nuôi ước vọng vàng son Trôi theo con nước ghịt vờn rã tan Để ngày tháng muôn phần héo hắt Lời ngọt ngào cuốn cất từ lâu Bước chân dã dượi qua cầu Cầu bao nhiêu nhịp dạ sầu bấy nhiêu… Rồi hôm nay bóng chiều dần đến Chỉ còn đây khấp khểnh niềm thương Cất đau trong trái đoạn trường Sống cho nghĩa sống, vấn vương hững hờ Em chán ngán, bơ phờ ai hiểu Nỗi u buồn nặng trĩu tâm tư Từng đêm bậu bạn qua thơ Khỏa khuây trống vắng, vỡ bờ yêu đương. 29/6/2017 Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng) https://www.facebook.com/tho.nguyenthanhsang/
ĐỂ CHẠNH LÒNG Thà đừng gặp gỡ thuở ngày xưa Thì có nào đâu phải nhuốm sầu Gom ảnh bóng hình trong dĩ vãng Chiều nay góc vắng lấp vùi sâu, Chớ giữ làm chi cái lỡ làng Cho lòng trĩu nặng, bước lang thang Những chiều lặng lẽ buồn lê gót Man mác tâm tư khúc nhạc đàn... Em đến trải lòng qua chuỗi thư Vô tình như thể mở khung mơ Khiến hồn vương vấn đi vào ấy Dìu nhẹ kề bên vạt bóng mờ Em viết tên tôi trên cánh nhạn Đậm đà nắn nót chữ thanh tao Kèm theo ảnh tặng, niềm thân ái Làm trói tim tôi sợi chỉ màu Từ đó hình Ai luôn ẩn hiện Khi ngồi thao thức, lúc miên man Một cành hoa tím nằm trong giấy Gợi nhớ gợi thương vọng xế tàn... Thế mà ôi hỡi! Để giờ đây Khắc khoải, bâng khuâng, lạnh héo gầy Lởn vởn chập chờn bao kỷ niệm Ngỡ ngàng gió thổi lá me bay Có lẽ năm xưa bầu mộng ước Khát khao da diết mảnh trăng trong Trăng em treo ấy trời xa quá Chẳng thể vói tay...để chạnh lòng. 30/6/2017 Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)