Từng là hai kẻ chẳng biết tên nhau, Lướt qua đời như bao người xa lạ, Vậy mà một đêm, trò chuyện thật lâu, Chẳng hiểu vì đâu mà lòng bật mở. Từng kể em nghe chuyện nhỏ như tơ, Thói quen, sở thích, từng lần em nhớ, Từ chuyện con mèo đến quán quen ngồi, Từ nỗi cô đơn đến điều mơ ước. Từng có người chủ động hỏi han, Dẫu bận rộn vẫn không quên nhắn gửi, “Em ăn chưa?” – một câu đơn giản, Lại khiến lòng em dịu đến vô cùng. Từng có người, mỗi khi đi đâu, Cũng gửi cho em một tấm hình nho nhỏ, Dù chỉ là đường, là quán, là trời, Nhưng nó như cách người đang hiện hữu. Từng đợi nhau xong việc mỗi ngày, Dăm ba câu rồi mới yên giấc ngủ, Sáng mở mắt, lời đầu tiên hiện rõ: "Chào buổi sáng em, hôm nay bình yên." Từng là thói quen, từng là tất cả, Mỗi dòng tin, mỗi sự quan tâm, Một ngày vắng nhau như trống một phần, Như thiếu nhịp tim, như hồn bỏ ngỏ. Vậy mà giờ... chỉ là “đã từng”, Chỉ còn em – người ở lại, ngẩn ngơ, Lật từng ký ức trong lòng mà nhớ, Mà đau, mà không thể ngăn mình thương. Giờ tin nhắn chẳng còn ai gửi, Ảnh cũng không còn gửi về mỗi nơi, Không ai hỏi “em có ổn không rồi?”, Chỉ còn mình em, tự ôm gió lạnh. Thói quen cũ, người mới đã quên, Còn em vẫn lưu tin, lưu hình, lưu nhớ, Dù biết mọi thứ giờ đã hóa tro, Vẫn ngu ngơ giữ như là báu vật. Tình yêu đồng giới – vốn đã mong manh, Lại càng dễ tan như sương đầu ngõ, Khi một người còn thương rất thật, Một người thì xem mọi thứ như mây… Nhưng em ơi, những gì đã từng, Vẫn là thật – không phải mộng mơ đâu, Vẫn là tình, là thương, là đậm sâu, Dù kết thúc bằng một từ: "quá khứ."