VÔ TÌNH VỚI MỘT VẦNG TRĂNG Bụi mai chiếu thủy cặp bờ mương Em đứng vịn cành, buổi sớm sương Tay mịn nâng niu từng cánh lá Nhìn hoa khép nụ, gió nghe thương! Tím à! Em hổng ra đồng sao? Ruộng lúa ngoài kia đang ngóng chờ Nắng đã lên cao rồi đấy nhé Coi chừng sẩm tối bóng chơ vơ E ấp, thẹn thùng chẳng nói chi Bàn tay cứ mãi vuốt ve đi Tội cho mấy đóa hoa nho nhỏ Rụng rã tơi bời bởi ngựa phi Nhìn tóc em vương vài cánh trắng Bước gần tôi gỡ nhẹ nhàng cho Lim dim cặp mắt dường thơ thẩn Một chút lăn tăn sóng gợn đò! Có hôm rảnh rỗi ghé nhà thăm Xuống bếp xem ai cơm nước làm Nhanh nhẩu, gọn gàng, ngăn nắp lắm Thiệt là “tướng nấu” thấy mà ham… Ngày tháng vô tình thắm thoát trôi Bao lần em ghé trước nhà tôi Anh Ba! Có phải đang đào đất Hãy nghĩ đi anh đã tối rồi Những lần ra xã để mua phân Xoay lại thấy em ở cạnh gần Những lúc thật nhiều, nhiều lắm lắm Nhìn tôi, em lặng, nét bâng khuâng! Thì ra năm ấy một vầng trăng Gửi ánh tặng tôi tự bấy lần!... Nguyễn Thành Sáng
LỜI HẸN NGÀN NĂM Anh hỡi! Bây giờ anh ở đâu? Có nghe trong gió tiếng em sầu Nắng sương, mây nước mang lời hẹn Tan tắt, trôi ngàn mãi vẹn sâu! Vậy mà sao lại mảnh thuyền ơi Biển rộng, sông xa bỏ một thời Trăng gió, ngàn năm hòa sắc thắm Trôi về biền biệt để buồn tơi Vẫn biết yêu là mang khổ lụy Nhưng niềm thương nhớ tụ vào tim Thời gian điệp khúc ngân hoài xuyến Dẫu ngợp mờ đen mãi vọng tìm Nhạc tình êm ả tợ hồng nhung Lay động tâm hồn chuyển lắc rung Trái đỏ dạt dào lên đỉnh tận Lan dần cõi rộng thẳng không trung! Để đến bây giờ đượm khát khao Đường xa, ngả rẽ tái tê đau Dòng xanh, bến nước luôn chờ đợi Mà bóng ngàn phương ở chốn nào Tượng đá chơ vơ lặng đứng này Âm thầm mãi đợi cánh về đây Chân trời phiêu lãng hồn bay ạ Có hiểu đêm sâu một ảnh gầy Thắt thẻo trông chờ mong ánh mộng Quay về nối lại bản tình ca Năm xưa dưới ráng hoàng hôn đổ Tiếng hẹn tình chung chẳng phụ mà! Nguyễn Thành Sáng
NỖI NIỀM CỦA EM (1) Mình ơi! Anh nằm đó sầu rười rượi Em ngồi đây nhức nhói tận tâm can Vài hôm nữa bước sang mùa năm mới Vậy mà nay tăm tối, mịt mờ trăng! Bệnh hành hạ không có tiền chạy chửa Rổ bánh cam đủ nửa buổi cơm ăn Hai đứa nhỏ tóp teo ngồi tựa cửa Chờ mẹ về giọt sữa nhỏ lên khăn Nhà trống phọc trước sau không bàn ghế Vài mảnh cây tạm đóng để kệ thờ Hăm bảy rồi, đợi hoài, trôi bóng xế Có chút gì cúng kiến bớt chơ vơ Chợ cuối năm nhộn nhịp sắc hoa đèn Người tấp nập, bon chen vui rộn rã Mâm cỗ đầy ánh toả vị say men Là những thứ nơi nầy như lạ quá! Ngày gặp gỡ, vợ chồng ta tay trắng Lửa tim thương vút thẳng tận trời xanh Niềm tin tưởng ái tình vươn vượt thắng Có xá gì nước cạn với năm canh Chốn cuộc đời muôn sóng gợn trùng dương Thuyền nhỏ quá, dập dềnh theo gió lộng Chao động mãi trên dòng tìm phương hướng Đến bây giờ vẫn lạnh buốt trời đông… Không cho phép chao lòng mang nỗi chán Vì khung nầy lai láng của yêu đương Dẫu nhễ nhại trên đường trưa rực nắng Nhưng sâu sa đượm thắm vạn ngàn hương! Nguyễn Thành Sáng
TƯỢNG ĐÁ NGÀN NĂM Trên đỉnh cheo leo, hướng biển ngàn Âm thầm tượng đá ngóng hồn trăng Trùng dương sóng biếc muôn dòng gợn Là bấy sầu đau, tủi phận nàng! Nào biết yêu là phải lụy qua Chứa chan nhung nhớ vọng trời xa Chim bay biền biệt về phương lạ Để lại hắt hiu dưới nguyệt tà Tình chàng êm ả tợ tơ nhung Phủ đắp ngọt ngào, thắm thiết rung Lảy trái đỏ hồng ngân vút tận Kết thành tiếng ái mảnh tình chung Ly cách dâng tràn vạn khát khao Quá thương, quá nhớ biết làm sao Sông xanh, bến nước mang lời hẹn Mà bóng thuyền đang ở chốn nào! Ảm đạm, cô đơn lặng đứng nầy Ngàn năm mãi đợi cánh trời bay Đi đâu vắng bặt, người ơi hỡi Có biết nơi đây một ảnh gầy Dõi mắt chờ hoài sao chẳng thấy Lệ buồn tơi tả nhỏ hoài ai Chơ vơ tượng đá thiên tình sử Mãi mãi nghìn thu một chén đầy Thăm thẳm chân mây chốn mịt vời Có nghe nức nở cõi chơi vơi Có mang ray rức, niềm đau khổ Bỏ kẻ bồng con, nghẹn cả đời! Nguyễn Thành Sáng
CHỜ ANH EM NHÉ Có lúc ửng hồng, em bẽn lẽn Nhẹ nhàng khe khẽ tiếng ngân trong Chừng nào…nối sợi tơ anh nhỉ ? Để giấc mơ tiên đượm sắc nồng! Lẳng lặng âm thầm quay hướng mặt Nỗi niềm lay động khúc xa xăm Rồi nhìn khoé mắt người yêu dấu Thấy chút đong đưa giọt nước nằm Em ơi! Bứt rứt phủ lên xanh Thao thức, lăn mình dưới bóng canh Những tối trở trăn, sầu mất ngủ Làm sao sớm được hết mong manh Có hiểu rằng tim quá đổi thương Nào đâu muốn rã ánh tà dương Muốn thuyền trôi mãi về vô định Muốn bến tình ta khấp khểnh đường! Nhưng tay còn trắng, với hanh hao Mà sóng biển trùng mãi lắc chao Một chiếc thuyền nan đôi cánh mỏng Dễ rơi cuồng xoáy, dập vùi sâu Năm tháng rồi đây, cuộc sống chung Tình yêu thơ mộng cuốn vào khung Phủ vây bốn phía ngàn cơn lửa Sẽ đẩy tơ vàng đến cõi nung Mong em hiểu được, đợi chờ anh Cố bón, vun phân để tốt cành Đủ sức treo mình xuôi nắng gió Sẽ cùng hái trái, ngắm trăng thanh! Nguyễn Thành Sáng