TAN TÁC HỒN TRĂNG Rồi cứ âm thầm vun vén đây Lửa lòng thoáng bật gửi tầng mây Lều thơ, cung ái thu về mối Vạn lý xây thành một sáng say! Nỗi nhớ đong đầy trải nắng sương Sớm chiều tan tụ chuyển thành hương Trông cây xanh mướt, no nhiều trái Đầy đặn vuông tròn một nét thương Chiều vắng chơ vơ, có chút buồn Thu hình góc rạp lặng nghe chuông Đèn kia chợt tắt, màn đen chụp Một khắc tạm thời thả vấn vương Sóng nước nhẹ nhàng xoải cánh bơi Đường xa thao thức mảnh thuyền ơi Bờ xanh, bến đậu đang chờ đó Hãy cố vươn mình để đến nơi! Em ngày bên ấy, vườn cô tịch Tôi ở nơi nầy mãi động ngân Chiếc bóng cầu ao ngang xóm nhỏ Ánh vàng êm ả toả hồn trăng… Ngờ đâu gió lộng kéo cuồng phong Giông lớn đưa qua cuốn lốc vòng Chẳng đắm thuyền đi trên biển dậy Lại dìm đò nhỏ ở trên sông Em nát cuộc đời, đẩy tối tăm Tình tôi nuôi dưỡng biến thành không Tim đau nức nở thiên thu hận Nghẹn kiếp đọa đày vỡ mộng trong! Nguyễn Thành Sáng
NỖI NHỚ (2)... Trời bảng lảng không gian chìm sương lạnh Cảm thấy niềm canh cánh lững lờ trôi Hồn lữ khách bồi hồi trên đoạn vắng Bước âm thầm, lặng ngắm hướng mờ khơi! Nhớ thuở nào thu vàng phơi rụng rã Ngọn phong sầu lay nhẹ cánh phù vân Thổi về đây giăng ra bầu ảm đạm Đè bóng tàn nằng nặng khúc bâng khuâng Dãy đường xa, quanh co, ôm xác lá Người thâm trầm, sỏi đá cứ dần đi Tìm mộng sống , đưa chân về chốn lạ Chun rượu nồng cùng gió cạn nâng ly Những đêm sương quạnh quẽ phủ cô đơn Nhìn trăng sáng ánh vờn qua khung cửa Quay khoảnh khắc ngày xưa thuyền sóng gợn Nhớ giã từ biển lớn một chiều mưa! Vậy mà nay lại thấy như buồn bã Lưu luyến gì thăm thẳm tận xa xôi Khiến con tim dạt dào ngân héo hắt Nhịp u hoài cung bậc vọng sầu tơi Có phải chăng giữa khung trời lồng lộng Chuỗi thu vàng quyện bóng với hồn hoa Từng đêm trăng ánh ngà treo biển sóng Kết mặn mòi, thắm thiết vị hương thoa Giờ đông đến, tất cả vào khung niệm Giá kéo về lất phất tuyết sương bay Cánh ưu sầu, đưa mây về vạn thuở Xếp mảnh tàn, vò võ nhớ hồn say! Nguyễn Thành Sáng
ĐỌNG LẠI NỖI NIỀM Thoáng chốc mùa đông đã đến rồi Trời mờ, nắng nhạt sớm qua trôi Tình theo mây gió, xoay vàng lá Nay cuốn quay về ngắm ánh rơi! Tôi chợt thấy lòng như nhớ nhung Tháng ngày thổn thức với bâng khuâng Ngân nga, lai láng vần thơ thắm Dưới ánh trăng xanh thả mộng hồn Từ đâu vọng lại tiếng đàn tranh Trong sáng, thanh tao nhẹ đến gần Điệp khúc du dương phơi cỏ lá Lay hồn lữ thứ héo năm canh Cứ thế dần trôi, đượm sắc đầy Tim ngân nhịp cảm bóng trang đài Thăng trầm, vi vút reo trong gió Những vắng, đêm dài duỗi bóng say! Chẳng biết hoa xuân, chẳng vén màn Không cần nhìn dáng mảnh trăng vàng Chỉ nghe réo rắt lời tim nói Thấy cảm ai rồi! Một ánh thanh Từ đó hương nồng trải dáng thu Nhẹ đưa, êm ả, tận trời u Lúc theo sóng nước về xa vợi Khi lộng thênh thang đến tịch mù Nhưng nay ánh chuyển, giá băng về Bớt rụng lá vàng, gió thoảng đi Cuốn cánh hồn sương về cõi lặng Đọng niềm vương vấn nỗi sầu tê! Nguyễn Thành Sáng