Dưới ánh hoàng hôn lạc lõng giữa trời, Ta chìm trong ảo ảnh của riêng mình, Nỗi đau ngỡ ngủ yên bỗng bật tỉnh, Lời xót xa chưa trọn, đã thành gió bay. Bao lâu nữa thì ta thôi mơ mộng, Thôi vờ quên nỗi nhớ đã úa nhàu? Phải bao lần tự lừa dối con tim, Mới hiểu mình chỉ là bóng hình mờ ảo. Giữa vũng lầy của những giấc mơ hư ảo, Ta chìm sâu trong nỗi cô độc, lặng thinh. Ngày qua ngày, đếm từng giọt thời gian, Mới nhận ra mình chưa từng tỉnh táo. Khi nào thì ta sẽ học được cách thương mình, Để thôi hằn lên vết sẹo không tên? Hay mãi mãi chỉ là kẻ vô tình, Lạc bước giữa đời, tự chối bỏ niềm riêng?