TÌM KIẾM CHỦ ĐỀ

"Anh có biết vì sao lúc đầu em thương anh không?"

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi (◡‿◡✿) « ♌ » (✿◠‿◠), 12/4/25 lúc 19:46.

  1. (◡‿◡✿) « ♌ » (✿◠‿◠)

    (◡‿◡✿) « ♌ » (✿◠‿◠) Thành Viên Đã Xác Thực
    • 63/68

    Tham gia ngày:
    23/8/17
    Thảo luận:
    425
    Đã được thích:
    422
    Nghề nghiệp:
    Nhân Viên
    Nơi ở:
    Sài Gòn
    Web:
    Giới tính:
    Bot
    Anh à,
    Đôi khi em tự hỏi, có bao giờ anh ngồi một mình và nghĩ về những ngày đầu chúng ta bên nhau? Có bao giờ anh bất chợt nhớ lại ánh mắt em từng nhìn anh, dịu dàng như thể cả thế giới này chỉ còn lại anh là đủ? Và... có bao giờ anh thắc mắc, vì sao em lại thương anh đến thế?

    Để em nói cho anh biết nhé…
    Em thương anh, vì lúc đó anh thương em thật nhiều. Thương đến mức khiến em quên đi cả những vết xước cũ kỹ trong tim. Thương đến độ em tưởng rằng, cuối cùng em cũng tìm được một người dám nắm tay em giữa muôn trùng giông gió.

    Hồi đó... anh bất chấp tất cả để bảo vệ em – dù em đúng hay sai, anh cũng chọn đứng về phía em. Anh không sợ ai, không ngại gì, chỉ sợ em buồn. Em chưa từng quên cái cảm giác được ai đó xem mình là điều quan trọng nhất trong cuộc sống. Như thể em là người duy nhất trong lòng anh, như thể chỉ cần em cười là anh có thể yên tâm ngủ ngon mỗi tối.

    Hồi đó... anh quan tâm đến cảm xúc của em hơn cả cảm xúc của chính mình. Mỗi lần em giận dỗi, anh đều là người nhún nhường trước. Mỗi lần em im lặng, anh luôn cố gắng tìm cách gỡ bỏ khoảng cách. Hồi đó... anh không để em một mình lâu hơn vài phút, vì anh biết em hay nghĩ ngợi, hay tự tổn thương mình bằng những suy nghĩ tiêu cực.

    Anh còn nhớ không? Mỗi buổi sáng thức dậy là anh nhắn tin cho em đầu tiên. Mỗi tối khuya trước khi ngủ, anh vẫn thì thầm “ngủ ngon” như một thói quen không thể thiếu. Anh từng là nơi trú ẩn của em, là nơi em cảm thấy an toàn nhất giữa cuộc đời đầy bất an này.

    Chính những điều đó… khiến em thương anh.
    Một tình thương trọn vẹn, chẳng toan tính, chẳng điều kiện.

    Nhưng... đó là “lúc đầu”.
    Chỉ là lúc đầu thôi… chứ không phải là bây giờ.

    Giờ đây, anh không còn là người đó nữa.
    Giờ đây, anh im lặng nhiều hơn cả lời yêu thương.
    Giờ đây, cảm xúc của em chẳng còn là điều anh để tâm.
    Giờ đây, em có khóc hay cười, anh cũng không còn để ý.
    Em bước đi một bước – anh lùi lại hai bước. Em níu – còn anh buông.

    Em không biết từ khi nào, anh thay đổi.
    Tình yêu của anh giống như một căn nhà anh từng vun đắp rất đẹp, rất kiên cố – nhưng rồi anh bỏ mặc nó mục nát theo năm tháng. Anh để mặc em ở lại trong căn nhà ấy, cố sửa chữa, cố níu giữ, cố đợi một người từng rất yêu em quay về.

    Em không trách anh…
    Vì em biết, không ai mãi mãi là của nhau khi con tim không còn đồng điệu.

    Chỉ là… đôi khi, em vẫn tiếc.
    Tiếc một tình yêu từng đẹp đến thế.
    Tiếc một người từng thương em đến vậy.
    Tiếc một "lúc đầu" không bao giờ trở lại...

    Anh có biết vì sao em thương anh không?
    Vì anh của “lúc đó”… xứng đáng được em thương như thế.

    Còn bây giờ…
    Anh của “hiện tại”… chỉ còn lại trong ký ức em – như một cơn mưa đầu mùa: đẹp, nhưng đã tạnh từ lâu rồi.
     
Xenforo Comunity/ iHax Community