Em là cô gái mang hài đỏ, Bỏ thế giới nhỏ, yêu anh hết lòng, Dưới ánh trăng, đôi hài vẫn long lanh, Nhưng tình yêu giờ đã phai nhạt. Hài đỏ dọc đường chân em bước, Cùng anh, thế giới thật đẹp tươi, Dù trái tim em trao trọn vẹn, Mà nỗi đau đã vùi chôn mọi ước mơ. Em xây dựng một thế giới bằng mộng mơ, Để nhận ra, anh không còn yêu nữa, Những giấc mơ ngọt ngào giờ tàn úa, Như màu hài đỏ, nhạt nhòa trong đêm. Thế giới nhỏ giờ đã vỡ tan, Hài đỏ em mang, chỉ còn là dĩ vãng, Trong lòng em, mãi khắc ghi, Một tình yêu đã xa, vẫn mãi trong ký ức. Với mỗi bước chân, em vẫn nhớ, Hài đỏ một thời, anh từng thương, Dù thời gian có xoá nhoà tất cả, Trong tim em, tình yêu ấy mãi không nhạt phai.