Mưa rơi, từng giọt mỏng manh trên khung cửa sổ, như những ký ức cuối cùng của chúng ta, đang từ từ tan biến. Em nhìn vào khoảng không trước mặt, lòng nặng trĩu nhưng cũng thanh thản đến lạ. Từng bước chân em rời đi hôm ấy, để lại sau lưng tất cả, cả anh, cả những yêu thương đã từng đầy ắp trong trái tim. Em đã từng nghĩ rằng, tình yêu của mình là vĩnh cửu, rằng chúng ta sẽ cùng nhau đi đến cuối con đường. Nhưng cuộc đời không phải là một câu chuyện cổ tích, và anh không phải là hoàng tử mà em hằng mong đợi. Thời gian trôi qua, em hiểu rằng những hứa hẹn, những lời ngọt ngào chỉ là gió thoảng. Có những đêm dài, em ngồi bên khung cửa, chờ đợi một điều gì đó, nhưng chỉ có sự im lặng đáp lại. Rồi một ngày, em nhìn vào chính mình trong gương, và nhận ra em đã thay đổi. Nỗi đau không còn làm em rơi lệ nữa, mà thay vào đó, em thấy nhẹ nhõm. Em đã tìm được hạnh phúc, nhưng không phải là hạnh phúc bên anh. Em đã tự tìm lại chính mình, tìm lại niềm vui từ những điều giản đơn mà trước đây em đã bỏ quên. Anh à, em hạnh phúc rồi, em quên nhé. Quên những tháng ngày bên nhau, quên cả những nỗi đau từng đè nặng lên trái tim em. Em sẽ nhớ những kỷ niệm đẹp, nhưng chỉ để cất giữ trong một góc nhỏ của ký ức. Em sẽ bước tiếp trên con đường mới, với những giấc mơ và hy vọng mới, mà không còn bóng dáng của anh. Chào anh, người từng là tất cả của em. Em sẽ không ngoái nhìn lại, bởi vì em đã tìm được ánh sáng trong cuộc đời mình. Em không còn chờ đợi, không còn tiếc nuối. Em hạnh phúc rồi, và em sẽ quên. Chào anh, lần cuối.