Có lẽ anh là những tia nắng đầu hạ, vàng rực rỡ, ấm áp và đầy sức sống. Còn em lại thuộc về đêm đông, lặng lẽ, cô độc giữa gió lạnh buốt giá và màn sương mờ nhạt. Hai thế giới khác biệt, hai khoảng thời gian không giao thoa, vậy mà lại từng lạc lối tìm thấy nhau trong một thoáng giây giữa mùa giao mùa. Thế nhưng, cái khoảnh khắc ngắn ngủi ấy đã chẳng đủ để giữ anh ở lại. Đầu hạ là những ngày nắng vàng trải dài khắp lối, khi cỏ cây bắt đầu căng tràn sức sống. Anh hiện diện trong lòng em như một làn gió mát lành thoảng qua, mang theo chút mộng mơ, chút hy vọng và chút ấm áp. Em đã từng nghĩ, dù chỉ là thoáng qua, anh sẽ ở lại trong ký ức em mãi mãi, để em có thể ôm ấp chút ánh sáng hiếm hoi giữa mùa đông lạnh lẽo của cuộc đời mình. Nhưng đông đến rồi, và anh vẫn ra đi như cái cách anh đến – nhẹ nhàng, bất chợt, không chút lưu luyến. Em ở lại với đêm đông dài đằng đẵng, gió lạnh cứa vào tim, lòng lặng lẽ nhớ về anh. Đêm đông dài lắm, mà hạ thì qua nhanh. Cái sự ngắn ngủi của anh trong đời em, cũng như ánh nắng ban trưa vội vã rời đi trước khi đêm tối ập đến. Có những điều dù muốn níu giữ, nhưng mãi mãi chẳng thuộc về mình. Em đã biết, ngay từ khi anh bước vào đời em, rằng cái ngày anh rời đi sẽ đến. Nhưng em vẫn ngốc nghếch hy vọng, vẫn cố chấp tin vào những điều không thể. Đêm đông dài, em vẫn lặng lẽ đứng chờ, dẫu biết rằng đầu hạ đã thuộc về một nơi xa xôi, nơi anh chẳng còn trở lại. Em ở đêm đông, lòng vẫn nhớ đến anh ở đầu hạ. Nhưng em cũng hiểu rằng, cái rét buốt giá không thể nào níu giữ được chút ấm áp mong manh kia. Có những thứ khi qua rồi, chỉ còn là dĩ vãng, chỉ còn là ký ức lặng lẽ bám víu trong lòng mà thôi. Vậy nên, anh cứ yên lòng bước tiếp trên con đường của mình. Còn em, sẽ học cách chấp nhận sự lạc lõng và cô đơn giữa mùa đông. Và dù có luyến tiếc đến nhường nào, em cũng biết rằng đêm đông chẳng thể nào níu giữ nổi anh, như cái cách ánh nắng đầu hạ chẳng thể nào đọng lại trong đêm tối mịt mù. Thời gian rồi sẽ chữa lành tất cả, phải không? Em sẽ quên đi cái cảm giác của những ngày đầu hạ ấy, để mùa đông trong lòng em thôi nhói đau. Nhưng đâu đó, giữa những cơn gió lạnh, em vẫn sẽ luôn nhớ về anh – như một giấc mơ ngọt ngào giữa đêm đông lạnh giá.