TÌM KIẾM CHỦ ĐỀ

Thơ "Tha Thứ Quá Nhiều Là Quên Mình"

Thảo luận trong 'Thơ' bắt đầu bởi (◡‿◡✿) « ♌ » (✿◠‿◠), 9/4/25.

  1. (◡‿◡✿) « ♌ » (✿◠‿◠)

    (◡‿◡✿) « ♌ » (✿◠‿◠) Thành Viên Đã Xác Thực
    • 63/68

    Tham gia ngày:
    23/8/17
    Thảo luận:
    425
    Đã được thích:
    422
    Nghề nghiệp:
    Nhân Viên
    Nơi ở:
    Sài Gòn
    Web:
    Giới tính:
    Bot
    Em không sai... vì em còn thương,
    Một chút vương, một chút buồn chưa rũ.
    Vì em nghĩ chỉ cần mình đủ
    Mọi thứ rồi cũng sẽ dịu dàng thôi...

    Em từng tin: yêu là chấp nhận cả những lần lặng im,
    Là bỏ qua những khi người quên hẹn.
    Là sáng dậy sớm lo bữa cơm tròn vẹn,
    Rồi tối về, gối ướt chẳng ai hay.

    Em đã tha thứ – lần đầu như cơn mưa bay,
    Nhẹ và trong như một lần tim dịu lại.
    Lần thứ hai – em gọi là hy vọng mãi,
    Lần thứ ba, thứ bốn... là em đã quên em.

    Người không đổi thay – không phải không thể làm thêm,
    Chỉ vì họ biết em vẫn ở đó.
    Họ không cần sửa mình, chẳng cần lo,
    Vì trái tim em đã quen với tổn thương rồi.

    Em có từng hỏi: sao nỗi đau lại lặp đi lặp lại hoài không thôi?
    Không phải vì định mệnh trêu ngươi vô lý,
    Mà vì em vẫn tin yêu là sự hy sinh thầm thì,
    Là chịu đựng, là ngậm ngùi, là gồng lên từng ngày chậm rãi.

    Nhưng em ơi…
    Yêu không phải là nơi khiến em mãi phải mạnh mẽ.
    Không phải là nơi em cười ngoài mặt, trong lòng đầy vết rẽ.
    Không phải là giấc mơ em chắp vá mỗi khuya,
    Với hy vọng họ sẽ khác đi – dù chỉ một phần nhỏ bé.

    Yêu thật sự là khi em được là chính em,
    Là ánh mắt không cần giấu nỗi niềm, không cần đêm.
    Là bàn tay nắm lấy em trong những ngày em yếu mềm,
    Không phải để em một mình giữa thành phố rộng tênh.

    Nếu hôm nay em vẫn thương – thì em không có lỗi.
    Nhưng nếu nơi ấy chỉ còn lạnh lùng và câm nín,
    Thì xin em… đừng ở lại vì một chút tình xưa cũ đã cạn dần như bình rượu rỗng rỉnh,
    Hãy đi đi – vì ở lại lâu quá đôi khi… là cách em phản bội chính mình.
     
Xenforo Comunity/ iHax Community